Chương 9

Lúc này cô chợt thấy cổ tay khẽ rung lên, là hệ thống gửi tin nhắn tới. Đáng tiếc không biết Ngũ Thì Cửu và Thường Túc đã chạy đi đâu, không ai đọc cho cô mà bản thân cô lại không nhìn thấy.

Cô không tình nguyện giơ tay lên hỏi Tần Sách:

"Viết cái gì đây?"

Tần Sách nhấp vào mặt đồng hồ, liếc mắt nhìn khung gợi ý màu xanh lá cây bật lên:

"Khu vực an toàn bị thu hẹp, nửa tiếng sau sẽ bắt đầu ném bom trong khu vực nguy hiểm."

Trong lúc nói chuyện, hai người Ngũ Thì Cửu và Thường Túc vui vẻ phấn chấn trở về.

"Chị Tranh, ở cửa hàng bán mì khô bên kia có hai chiếc xe máy!"

"Đạo cụ hệ thống này, thật… thật sự giấu rất giỏi."

"Vậy thì tốt, đi thôi." Lăng Tranh Mộ nói: "Hệ thống nhắc nhở nửa giờ sau khu vực an toàn sẽ thu nhỏ lại, chúng ta phải rút lui."

Ngũ Thì Cửu cúi đầu nhìn đồng hồ của cô, không khỏi kinh ngạc: "Vãi, thật sao? Khu vực này của chúng ta còn là khu vực nguy hiểm, không phải chỉ đánh xác sống thôi sao? Con mẹ nó, còn phải chạy bo nữa hả?"

Vị trí hiện tại của bọn họ đang ở trung tâm của biểu tượng màu đỏ, ước tính sơ bộ nếu đi xe máy đến khu vực an toàn thì thời gian miễn cưỡng vừa đủ. Song, khi Ngũ Thì Cửu dẫn đường tìm được hai chiếc xe máy giấu trong quán mì kia, Thường Túc chở cô ấy đương nhiên không cần phải nói, nhưng Tần Sách và Lăng Tranh Mộ ở bên này có bất đồng.

Tần Sách vỗ vào tay lái xe máy, trầm giọng nói:

"Cô ngồi ở phía trước đi."

"Anh ra lệnh cho tôi à?" Lăng Tranh Mộ không vui: "Tôi ngồi trước mặt anh tương đương với việc bị anh ôm vào trong lòng, anh giống mẹ tôi vậy? Tôi ngồi đằng sau."

"Vừa rồi cô kêu gào muốn ưu tiên phụ nữ, có nghĩ tới mình cũng rất giống mẹ không?"

"Bớt giận bớt giận, đừng ầm ĩ nữa hai ông bà cố ơi, hai người đều không phải mẹ." Ngũ Thì Cửu trịnh trọng khuyên bảo: "Anh Thường trong đội ngũ chúng ta là mẹ nhất."

Thường Túc: "?"

Ngũ Thì Cửu lại lặng lẽ thì thầm với Lăng Tranh Mộ:

"Chị Tranh, nếu chị ngồi đằng sau mà hai người bị còng tay với nhau, anh ấy muốn điều khiển phương hướng thì chị phải duỗi tay về phía trước… vậy không phải sẽ ôm anh ấy sao?"

"..."

Lăng Tranh Mộ âm thầm nghiến răng một hồi.

Là ôm Tần Sách hay là bị Tần Sách ôm, đây là một vấn đề đáng suy ngẫm.

Còng tay trên cổ tay vang lên một tiếng, cô dồn sức vào hai tay thu nhỏ cây gậy lại còn khoảng 10cm rồi nhét vào trong lòng. Mặt không cảm xúc lập tức ngồi lên bàn đạp xe máy. Giữa chủ động và thụ động, cô chọn vế sau. Để cô chủ động đi ôm Tần Sách, đang nằm mơ sao?

*

Hai chiếc xe máy chạy song song, băng qua đường phố hỗn loạn. Đi theo bản đồ hệ thống nhanh chóng đến khu vực an toàn.

Dọc theo đường đi, Tần Sách lái xe nhanh như chớp. Di chuyển rất khó khăn, không biết đã né tránh bao nhiêu xác sống chặn đường tấn công. Mà Lăng Tranh ngồi trên bàn đạp phía trước, bình tĩnh không chút sức mẻ giống như muốn đắc đạo thành tiên. Tần Sách hờ hững cụp mắt, nói:

"Nếu còn sống thì đừng giả chết."

Lăng Tranh Mộ lặp lại câu nói trước đó của anh:

"Thấy anh thích thú, sợ sẽ ảnh hưởng đến sự phát huy một mình của anh."

Lời còn chưa dứt, Tần Sách trực tiếp cán qua một cái ổ gà lớn trên mặt đường phía trước. Xe máy xóc nảy, suýt nữa hất văng Lăng Tranh Mộ ở bên cạnh bay ra ngoài. Có thể tưởng tượng được, nếu thật sự bị hất văng, một tay cô còn bị còng thì cũng chỉ có thể bị anh kéo đi. Có khi đến nơi ngay cả chân cũng bị mài mòn. Nhưng Lăng Tranh Mộ dễ chọc sao? Tất nhiên là không.

Tốc độ phản ứng của cô rất đỉnh, cô lập tức đặt cánh tay còn lại lên tay anh để ổn định cơ thể. Đồng thời móng tay cũng di chuyển xuống, lưu lại năm vết máu rõ ràng trên mu bàn tay anh… Hành động cuối cùng này, hoàn toàn là vì trả thù.

Mặt khác, tổ hợp ông chú và loli không chú ý đến sóng ngầm bắt đầu khởi động. Còn đang tận hưởng cảm giác vừa đi dạo, vừa chém gϊếŧ xác sống.

"Anh Thường, sắp tới chưa?"

"Có lẽ sắp… sắp tới rồi, tổng quản lý Tần, chúng ta…chúng ta đi…"

Tần Sách bình tĩnh nói: "Đi nhà máy thép."

Trời xui đất khiến thế nào, bản đồ cho thấy ở rìa khu vực an toàn có một tòa nhà mang kiến trúc địa phương rất rõ ràng. Đúng là nhà máy thép bọn họ đã thảo luận trước đó.

"Được rồi."

Thường Túc cảm thấy xấu hổ sâu sắc về tốc độ nói của mình.

Năm phút sau, họ đến nhà máy thép. Đáng tiếc là cửa chính của nhà máy bị khóa trái từ bên trong, hẳn là đã có người chơi tới sớm hơn và biến nơi này trở thành căn cứ. Bọn họ đến trễ một bước rồi.

Ngũ Thì Cửu đang sốt ruột, trong lúc vô tình quay đầu lại, nhìn thấy vết cào trên mu bàn tay Tần Sách không khỏi kinh ngạc.

"Tổng quản lý Tần! Có chuyện gì với anh vậy?"

Khuôn mặt tuấn tú của Tần Sách lạnh như băng: "Bị chó cào."

Lăng Tranh Mộ lườm anh một cái, mặc dù cô đã bịt cà vạt không ai nhìn thấy ánh mắt của cô nhưng luồng sát khí kia giống như có thật khiến Ngũ Thì Cửu bên cạnh giật mình. Nói:

"Ừm…hai người, hoà khí sinh tài, hòa khí sinh tài." Ngũ Thì Cửu vội chuyển hướng chủ đề: "Chúng ta nghiên cứu một chút, cửa này khóa rồi thì đi vào bằng chỗ nào đây?"

Lăng Tranh Mộ trả lời như lẽ đương nhiên:

"Tìm cửa sổ, có cửa sổ thì tháo cửa sổ còn không có cửa sổ thì phá cửa đi."

Ở trong mắt bà chị này, mọi thứ trên đời đều có thể phá vỡ.

Thường Túc lái xe đi vòng quanh nhà máy một vòng, không bao lâu lại trở về chỗ cũ lắp bắp báo cáo:

"Sau… phía sau, có một cửa sổ bị đóng đinh… đóng đinh bằng gỗ rồi."

"Không sao." Ngũ Thì Cửu vung tay: "Đối với chị Tranh mà nói, cái đó cũng không khác gì mấy tờ báo."

Bốn người đi tới phía sau nhà máy, thấy nơi đó đan xen mấy tầng container nhỏ. Trèo lên lập tức có thể thấy cửa sổ ở tầng ba bị đóng đinh. Trên tầng cao nhất của container có một cái thang được đặt ngang, người trèo lên có thể đặt thang xuống để đón những đồng đội khác.

Trải qua mười mấy giây bàn bạc qua loa đến lạ, mọi người nhất trí cho rằng Thường Túc có thể gánh vác trọng trách này. Lý do là anh ta lớn tuổi nhất, vóc dáng cao nhất. Hơn nữa vừa nhìn đã biết là một người trèo container vô cùng lợi hại.

Miệng lưỡi Thường Túc không lưu loát, chỉ có thể cam chịu vì lời bọn họ nói đều đúng. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thật ra trình độ rèn luyện trước đây của hệ thống khu vực bạo lực cũng không phải giả bởi mấy chuyện leo trèo này đúng là không thể làm khó anh ta. Chỉ mất chưa đầy 2 phút, anh ta đã leo lêи đỉиɦ container và đặt thang xuống.

Lúc trước ở siêu thị anh ta cũng vác một cái ba lô hai vai. Không giống như Ngũ Thì Cửu toàn đồ ăn vặt, ngoại trừ mấy cái túi bánh mì và nước còn lại đều là các loại dụng cụ như cờ lê, kìm,... Anh ta ngồi xổm ở đó, bắt đầu cạy đinh trên cửa sổ, biểu cảm nghiêm túc ai nhìn cũng phải cho ngay một “like" và nói một tiếng "chuyên nghiệp". Hiệu suất của anh ta cực cao, đến nỗi chờ khi ba người khác tập hợp đủ thì chỉ còn lại hai tấm ván gỗ cuối cùng.

Tần Sách ước lượng dùi cui trong lòng bàn tay, bỗng nhiên trở tay dùng sức. Vang lên một tiếng “rắc” giòn tan, tấm ván gỗ bị nứt ở giữa.

Lăng Tranh Mộ ở bên cạnh nghe âm thanh, dứt khoát bổ sung thêm một gậy dò đường. Tấm ván gỗ hoàn toàn bị đập gãy, lộ ra cửa sổ đi vào bên trong nhà máy.

Ngũ Thì Cửu tò mò tiến lại gần nhìn lướt qua, cô ấy chợt sửng sốt.

"Vãi."

______

Tác giả có lời muốn nói: Thường Túc là một người chơi chiến đấu xuất thân từ hệ thống khu vực bạo lực, là người tốt bụng, yếu đuối và bất lực nhất trong đội, than ôi.