Chương 8

Người chơi nam bên cạnh Lăng Tranh Mộ rõ ràng từng bị xác sống cắn, từ lúc lên xe đến bây giờ vừa đúng 10 phút. Thật không may là gã đã biến dị.

Vết bầm tím nhanh chóng lan tràn trên mặt gã, hai mắt gã đỏ như máu. Gã chợt há miệng cắn tới Lăng Tranh Mộ. Tuy Lăng Tranh Mộ không nhìn thấy, nhưng thính lực cực kỳ nhạy bén. Lúc này cô cầm gậy dò đường lên, đặt nó ngang dọc giữa hai hàm răng của đối phương. Có một tiếng “rắc" vang lên, răng cửa của người chơi nam bị rụng rớt mà cô cũng lập tức đứng dậy tránh đi còn tiện tay đẩy Tần Sách một cái.

"Có thể hành động nhanh nhẹn một chút được không? Tôi bị cắn thì anh sẽ chạy được chắc?"

Tần Sách liếc cô một cái. Vẻ mặt lạnh lùng mang theo một chút ghét bỏ, trong ghét bỏ còn có một chút mất kiên nhẫn.

"Dong dài."

Nói xong anh nghiêng người vòng tới trước mặt cô, dùng một cước đạp người chơi nam giương nanh múa vuốt trở về chỗ cũ. Sau đó vung gậy đánh thẳng vào mặt gã, trực tiếp đánh đối phương vỡ đầu. Xung quanh có mấy cô gái nhát gan, thấy tình hình này thì sợ tới mức cao giọng hét chói tai. Còn có không ít đàn ông cũng chịu ảnh hưởng này, trong lúc hoảng hốt đều đang la hét muốn xuống xe. Đáng tiếc không ai xuống xe được, bởi vì trong xe không chỉ có một người chơi biến dị.

Bỗng nhiên có một tiếng kêu thảm thiết khác, là người chơi phụ trách lái xe kêu lên. Một người chơi khác ở hàng ghế đầu không hề có dấu hiệu nào bỗng nhiên nhào tới, hung tợn cắn xuyên qua cổ gã. Rốt cuộc có bao nhiêu dị nhân tiềm ẩn trên chiếc xe này vậy trời?

Tài xế ngã đập đầu xuống vô lăng, xe buýt mất kiểm soát đâm vào cửa hàng bên đường lật nghiêng ngay tại chỗ. Toàn bộ người trên xe ngã trái ngã phải, loạn thành một bầy. Hành động cắn người hết lần này đến lần khác của xác sống cũng rất linh hoạt. Với hàm răng nanh đẫm máu thấy ai là cắn người đó một ngụm, trong nháy mắt những người chơi ở hàng ghế đầu chưa kịp chạy thoát đều bị gặm đến máu thịt văng tung tóe.

Theo như quy tắc đưa ra, bị xác sống cắn càng tàn nhẫn thì người chơi biến dị càng nhanh. Nếu không may bị cắn chết vậy chắc chắn vài phút sẽ biến dị không phải bàn cãi. Cho nên bây giờ trong xe nhất thời trở thành căn cứ sinh sản xác sống. Người chơi xô đẩy và giẫm đạp lên nhau, tranh giành muốn đập vỡ kính xe bên cạnh chạy trốn. Tuy nhiên bởi vì xe bị lật nghiêng nên di chuyển bất tiện, huống hồ cho dù ai leo lên trước cũng sẽ bị những người khác kéo xuống. Điều này cho thấy sự ích kỷ của bản chất con người đã được thể hiện rõ nét khi đối mặt với nguy hiểm.

Vừa rồi bởi vì Ngũ Thì Cửu va chạm mạnh xuống đất, đầu vô tình kẹt ở trong khe hở chỗ ngồi đang gào khóc kêu to.

"Anh Thường! Anh Thường mau cứu tôi!"

Do xe buýt bị lật nghiêng không đủ rộng, ngay cả Thường Túc đứng lên cũng rất vất vả. Anh ta nửa quỳ trên mặt đất, kéo đầu cô ấy ra ngoài.

"Trước… phía trước đều là… tất cả đều biến dị, chúng ta phải nhanh… chạy đi."

"Làm sao chạy đây? Anh xem đám người kia giống như cướp thịt lợn giảm giá ở chợ, chúng ta có thể chen chúc qua bọn họ không?"

Thường Túc cố gắng giảng đạo lý với bọn họ:

"Các bạn, chúng ta… chúng ta đoàn kết một chút, xếp hàng, một… từng người một đi, đập vỡ kính trước."

Ngũ Thì Cửu tức giận đến mức đấm một quyền nhỏ vào ngực anh ta:

"Anh nói cái này có tác dụng gì? Có ai nghe đâu? Ông anh à, anh to con như vậy chỉ để làm linh vật thôi sao?!"

"..."

Lúc này toàn bộ thi thể của mấy người chơi còn để ở hàng ghế trước liên tục biến dị, tứ chi vặn vẹo bật dậy bắt đầu tiếp sức cắn người. Toa xe chấn động rung lắc như điên, không gian chỉ lớn bấy nhiêu đó, người chơi phía trước không tránh được, trúng chiêu ào ào.

Nhóm bốn người ở hàng ghế sau tạm thời còn chưa bị xác sống cắn tới, nhưng chắc cũng sắp tới lượt rồi. Ngũ Thì Cửu nóng nảy nói:

"Chị Tranh, Tổng quản lý Tần, mau nghĩ ra cách gì đi!"

Muốn cách gì đây? Đối với hai người bọn họ thì vũ lực có thể giải quyết tất cả vấn đề.

Nói thì chậm mà làm thì nhanh. Lăng Tranh Mộ giơ gậy dò đường lên, nhanh chóng quyết định đi về phía trước…

Loảng xoảng

Cửa kính trong toa xe cách cô gần nhất vỡ tan. Cùng lúc đó, cô suýt chút nữa đâm trúng đầu mấy người chơi chặn ở đó.

"Xin lỗi nha. - Cô xin lỗi vô cùng cẩu thả: - Tôi bị mù, không thể nhìn thấy ở đâu có người."

Tần Sách túm cổ áo nhét đám người chơi kia vào kính thủy tinh bị đập vỡ. Động tác cực nhanh, đơn giản mà thô bạo giống như nhét con vịt đã vặt lông vào lò nướng.

Cuối cùng cũng được hít thở không khí trong lành. Người chơi còn sống trên đầu chảy máu, trên mặt thì chảy nước mắt liên tục bò tứ tung chạy trốn. Thường Túc giúp Ngũ Thì Cửu bò ra ngoài từ cửa sổ trước, còn cố ý quét sạch thủy tinh vỡ bên cạnh.

"Đừng… đừng chạy lung tung, chờ tôi ra ngoài."

"Okay anh Thường."

Có điều Ngũ Thì Cửu bò ra ngoài rất thuận lợi, trái lại là hình thể Thường Túc quá cường tráng nên bị kẹt trong tấm kính. Cảnh tượng này rất xấu hổ, anh ta không đi ra ngoài được thì Tần Sách và Lăng Tranh Mộ cũng không ra được mà một đống xác sống biến dị ở hàng đầu còn đang nhào tới. Vì thế Ngũ Thì Cửu túm cổ Thường Túc, Tần Sách ở phía sau thì đạp cho một cú. Thật sự đạp Thường Túc ra khỏi xe.

Thường Túc lập tức lăn ra ngoài, dựa theo hình dung của Ngũ Thì Cửu: "giống như thiên thạch rơi xuống, lập tức kêu ầm ầm, suýt chút nữa đã đập chết tôi".

Tần Sách trở tay ném ba lô của người chơi nào đó để lại đập vào mặt của xác sống phía trước. Anh chống người lên ghế mượn lực nhảy ra khỏi cửa sổ xe, rồi lập tức túm cổ Lăng Tranh Mộ xách cô ra khỏi xe.

Lăng Tranh Mộ giây trước vừa mới chọc vào mắt hai xác sống, giây sau liền bị đối xử bất công như thế. Mẹ kiếp, lực tay của tên khốn này mạnh thật đấy. Cô chống một chân ngồi bên cửa sổ, cầm cây gậy dò đường giã như giã tỏi xử mấy xác sống ở bên trong đang có ý định bò lên.

"Tổng quản lý Tần, anh có còn là người không?" Cô nói: "Những lúc như thế này không phải là nên ưu tiên cho phụ nữ sao?"

"Khách sáo với cô, cô sẽ trực tiếp nhốt tôi ở trong xe." Tần Sách lạnh lùng hỏi ngược lại: "Tại sao tôi phải nhường nhịn tên côn đồ như cô?"

Tuy rằng lời này không dễ nghe, nhưng Lăng Tranh Mộ không thể không thừa nhận là anh phân tích rất đúng. Có cơ hội gϊếŧ anh, đương nhiên sẽ gϊếŧ dứt điểm. Haizz, quên đi, nếu anh đã phát hiện ra ý đồ thì lần sau lại tìm cơ hội khác.