Chương 7

Người chơi nam lúc nãy thấy bạn gái bị đánh thì nổi giận, xắn tay áo định xông lên đánh Lăng Tranh Mộ. Lăng Tranh Mộ di chuyển ghế, nhanh nhẹn xoay người cố ý để Tần Sách ra. Dù sao bây giờ hai người cũng đang trong quan hệ có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, cô không thể để cho Tần Sách ngồi đó hưởng thụ.

Mắt thấy nắm đấm của đối phương muốn chào hỏi đến trên người mình, Tần Sách lạnh lùng ngước mắt lên. Bỗng nhiên trở tay giữ chặt lấy cổ tay người chơi nam, rồi vặn một cái.

Rắc.

Có vẻ như đó là âm thanh xương cổ tay bị gãy.

Người chơi nam ôm cổ tay, hét lên rung trời:

"Đánh nó! Đánh chết mẹ nó!"

Sau đó, những người chơi còn lại cũng bộc lộ trọn vẹn tinh túy của bảy anh em hồ lô cứu ông: lần lượt đi tặng đầu người, nháo nhào xông lên muốn báo thù cho anh em. Kết quả phóng mắt nhìn lại không ai có thể đánh được. Người dẫn đầu trực tiếp bị Tần Sách bay lên cho một cước đạp ra ngoài mấy mét, nằm sấp trên mặt đất không dậy nổi.

Ngũ Thì Cửu ở bên cạnh thán phục:

"Khoan hãy nói, đôi ủng da và đôi chân dài của Tổng quản lý Tần đá người thật là đẹp mà."

Cô ấy nói xong còn tiện tay cầm lấy ly thủy tinh ở bàn bên cạnh, "ba" một tiếng đập nát đầu một người chơi nữ nào đó.

"Ôi, một đám vong ân phụ nghĩa."

Một tay Thường Túc xách người chơi nam lúc đầu, dùng nắm đấm to bằng cái nồi chào hỏi mặt đối phương và đánh cho đối phương chảy máu mũi ròng ròng.

"Vong ân phụ nghĩa, còn… bắt nạt cô gái nhỏ."

Phải nói là đám người này xui xẻo lạc vào hang cướp, nhưng suy cho cùng vẫn là bọn họ từ mình hại mình nên cũng chẳng đáng đồng tình. Chẳng hạn như hiện trường thành như thế này mà còn có người chửi bới, sợ đội mình bị diệt chưa đủ nhanh.

Lăng Tranh Mộ đứng dậy, định bụng dùng gậy dò đường kéo người chơi đang gào khóc trên mặt đất sang một bên. Phát hiện kéo không nổi thì dứt khoát dẫm lên.

"Đi thôi, ra ngoài tìm một chiếc xe, không khí nơi này không tốt."

Ngũ Thì Cửu đi theo phía sau cô, khiêm tốn thỉnh giáo:

"Vậy chị Tranh ơi, cửa quán lẩu vẫn đóng sao?"

Lăng Tranh Mộ vừa đi tới cửa, nghe vậy thì nghiêng đầu rất khó hiểu hỏi ngược lại:

"Tôi là một người mù lòng dạ hẹp hòi, chẳng lẽ còn phải có nghĩa vụ thay bọn họ đóng cửa quán sao?"

Nói xong, cây gậy dò đường trong tay cô vung lên lập tức đập vỡ cửa kính quán lẩu.

Tất nhiên là đập vỡ cửa kính thủy tinh bên phía Tần Sách.

Thủy tinh rơi xuống như mưa. Tần Sách cũng không dễ chọc, trong nháy mắt anh nghiêng người đập vỡ thủy tinh bên phía Lăng Tranh Mộ. Hai người âm thầm phân cao thấp, mỗi người một tay chắn kính vỡ, tay kia thì tôi đẩy anh, anh đẩy tôi, đi vòng vèo lên phía trước không biết còn tưởng rằng đang nhảy điệu Waltz.

Ngũ Thì Cửu và Thường Túc theo sát phía sau, trước khi đi còn liếc mắt nhìn cách đó không xa:

"Ôi, có xác sống tới."

Mục tiêu của xác sống kia vốn là hai người bọn họ, kết quả vừa đến trước mặt đã bị Thường Túc bóp cổ ném vào trong quán lẩu. Chỉ chốc lát sau, bên trong truyền đến tiếng kêu thảm thiết liên tiếp của đám người chơi kia.

"Chuyện này cũng đừng… đừng trách tôi." Thường Túc thở dài: "Bọn họ quá… quá tồi."

Ngũ Thì Cửu nói: "Không trách anh, không trách anh, trách anh cái gì chứ? Chúng ta có lòng tốt muốn giúp bọn họ, trái lại bọn họ diễu võ dương oai lấy oán báo ân, vậy còn quan tâm bọn họ làm gì? Trong trò chơi sinh tồn không có thánh mẫu, bà cô tôi cũng không phải thánh mẫu."

"Vậy chúng ta bây… bây giờ, đi đâu đây?"

"Tìm xe đó, không phải vừa rồi đã bàn bạc xong rồi sao?"

"À đúng rồi, tôi quên mất."

Ánh mắt của Ngũ Thì Cửu lanh lợi, tìm kiếm xung quanh. Hơn nữa còn may mắn, vậy mà đã phát hiện ra mục tiêu rất nhanh.

"Ôi chao? Đó có phải là… chị Tranh, Tổng quản lý Tần! Có một chiếc xe buýt đang chạy tới!"

Trên xe buýt kia chở đầy người chơi tạm thời kết bạn. Có lẽ tài xế cũng là loại gà mờ, lái xe theo hình chữ S giống như đã uống quá nhiều. Trên đường đυ.ng trúng không ít xác sống. Ngũ Thì Cửu và Thường Túc đứng ở giữa đường liên tục phất tay, nhưng thấy đối phương không có ý định dừng xe ngược lại rõ ràng có ý định trực tiếp đυ.ng họ.

"Ah! Thằng khốn này! Anh Thường, rốt cuộc chúng ta tránh hay không tránh đây?"

Thường Túc lắp bắp cũng không trả lời được nguyên nhân, nhưng mà động tác của anh ta nhanh hơn miệng đã xách cổ áo cô ấy chuẩn bị chạy. Ai ngờ còn chưa chạy được hai bước, chỉ cảm thấy hoa mắt. Mặt đất xẹt qua một tia sáng bạc, ngay sau đó Lăng Tranh Mộ và Tần Sách liền cùng nhau vọt tới.

Tần Sách kéo còng tay, dẫn dắt Lăng Tranh Mộ nhắm ngay phương hướng xe buýt chạy tới. Cây gậy dò đường trong tay Lăng Tranh Mộ chợt duỗi dài, giống như một con giao long (thuồng luồng) xông ra biển. Sấm vang chớp giật*, kính chắn gió của xe buýt lập tức bị đập vỡ.

(*雷霆万钧 - ví với khí thế mạnh mẽ.)

Xe buýt bất thình lình mất trọng tâm đâm vào cây ngô đồng bên đường.

"Đừng ngây ra đấy." Lăng Tranh Mộ khôi phục lại chiều dài bình thường của gậy dò đường, bình tĩnh ra hiệu: " Còn không mau cướp xe đi?"

… Cướp xe, chị này thật sự là một tên cướp.

Dù vậy, Ngũ Thì Cửu vẫn chân thành khen một câu:

"Chị Tranh, sự hợp tác vừa rồi của chị và Tổng quản lý Tần đúng thật là tuyệt!"

Giọng điệu của Lăng Tranh Mộ nghiêm túc:

"Cô bé học thói tốt một chút, không cần lúc nào cũng nói những điều không nên nói. Nói vậy chẳng khác nào đang vũ nhục người ta, cô hiểu không?"

"?"

Xe buýt bị buộc phải dừng lại, Thường Túc dùng tay không mở cửa xe. Bốn người cùng nhau lên xe, thấy người chơi bên trong đều sắp phát điên, còn có người muốn cướp vô lăng.

"Con mẹ nó, mày có biết lái xe không?"

Người chơi lái xe ôm đầu chảy máu, nghe vậy cũng tức giận:

"Không thấy kính vỡ sao? Có người cố ý cướp xe của chúng ta, còn ở đó con mẹ nó… Mẹ kiếp! Bọn nó tới kìa!"

Những người chơi khác trong xe ngồi ở chỗ của mình đều rất cảnh giác nhìn chằm chằm đám người Lăng Tranh Mộ, ai cũng không dám chủ động mở miệng đuổi bọn họ xuống xe vì sợ tự chuốc lấy tai họa.

Ngũ Thì Cửu nhìn xung quanh một vòng, rất mất kiên nhẫn:

"Nhìn chúng tôi làm gì vậy? Xem chúng tôi có ích không à? Còn không mau lái xe đi, đợi lát nữa xác sống lại đuổi theo tới bây giờ."

"..."

Người chơi lái xe thấy bốn người này lạnh lùng, cường tráng, hung dữ và bị mù..., tự biết không thể đắc tội nên chỉ có thể nén giận. Cửa xe chậm rãi khép lại, xe buýt lại lần nữa chạy về phía trước.

Hàng ghế sau còn chỗ trống, bốn người trực tiếp đi tới ngồi xuống mặc cho người chơi xung quanh tránh né bọn họ như rắn rết. Bọn họ vẫn bình tĩnh và tự nhiên như cũ. Người lăn lộn ở giang hồ, không có tố chất tâm lý tốt là không được.

Bởi vì bị còng tay ảnh hưởng, Tần Sách chỉ có thể ngồi bên cạnh Lăng Tranh Mộ. Bên phải Lăng Tranh Mộ còn có một người chơi, đầu dựa vào cửa sổ rầm rì trông có vẻ như sắp gục xuống.

Hơi bất thường.

Ánh mắt của anh lạnh lùng dời xuống, cẩn thận đánh giá người này. Mãi cho đến khi anh nhìn thấy trên cánh tay đối phương, ở bên ngoài ống tay áo hoodie lộ ra nửa vòng dấu răng màu tím đen…

Một giây tiếp theo, người chơi đột nhiên đứng lên. Hai mắt đỏ như máu, nhe răng về phía Lăng Tranh Mộ cách đó gần nhất.