Chương 14: Qúa thoải mái rồi (Cao H)

Lam Hân Nhụy nghe lời anh nói như vậy, khóe môi phác hoạ lên một chút ấm áp, “Vậy anh có muốn thoải mái hơn không?”

Khi cô nói chuyện, nhiệt khí lao thẳng vào má anh, mang theo nhiệt ý nóng bỏng, làm bỏng tâm hồn rùng mình của anh.

Phó Tử Văn nhìn nhan sắc yêu nghiệt của cô, chỉ cảm thấy mạch cả người đều đang kêu gào khát vọng với cô.

Đôi môi anh đào của cô, đôi vυ" lớn không ngừng lắc lư trước mắt anh.

Anh ngóng nhìn thật sâu khuôn mặt của cô gái, ma xui quỷ khiến đè cô trên vách tường, hung hăng mυ"ŧ vào môi cô.

Ngón tay anh càng gấp không chờ nổi tiến vào tiểu huyệt của cô, thẳng đến miệng tiểu huyệt, hung hăng đâm vào trong đó.

Lam Hân Nhụy cảm nhận được động tác của người đàn ông, không nhịn được phát ra một tiếng kêu rên, nghe vô cùng yêu mị.

Người đàn ông này cuối cùng cũng có chút thông suốt rồi.

Cô duỗi một chân ra, khiến anh càng dễ dàng tiến vào tiểu huyệt, đồng thời còn có thể tiếp tục trêu chọc anh.

Phó Tử Văn mắt thấy người phụ nữ mở ra chân, đem tiểu huyệt thẳng vào mắt của mình, chỉ cảm thấy cả người máu đều sục sôi lên.

Anh trực tiếp dựng đứng côn ŧᏂịŧ, làm bộ muốn đâm vào, chỉ là sau khi nếm thử vài lần, anh phát hiện căn bản tìm không thấy huyệt khẩu ở đâu.

Ngón tay có thể sờ soạng đến cụ thể vị trí, nhưng khi tới côn ŧᏂịŧ lại không có biện pháp chuẩn khóa được vị trí.

Anh dùng côn ŧᏂịŧ mát xa toàn bộ tiểu huyệt của cô, để che giấu sự xấu hổ này.

Lam Hân Nhụy thấy thế cười khẽ, cũng không có làm gì nhiều, dù sao cảm giác dùng côn ŧᏂịŧ vuốt ve tiểu huyệt cũng không tồi đâu.

Loại hương vị tinh tế tê dại này quả thực đυ.ng đến cú sốc lớn trong lòng cô, tốc độ mật dịch chảy ra rất nhanh, rất nhiều.

Phó Tử Văn nhìn người phụ nữ híp nửa mắt đang ở trước mặt anh thở dốc, tiếp tục vuốt ve côn ŧᏂịŧ tìm chỗ đi vào.

Nơi tư mật của cô sớm đã đủ ướŧ áŧ rồi, khi côn ŧᏂịŧ hoạt động ở mặt trên, phút chốc liền tiến vào đường kia.

Phó Tử Văn cả người cứng đờ, giây tiếp theo liền tự động bắt đầu thọc vào rút ra.

Lam Hân Nhụy bị va chạm anh ngây ngô trộn lẫn cả người có chút tê dại, nhưng đồng thời cũng rất sung sướиɠ.

Loại côn ŧᏂịŧ thô dài này vốn là cực phẩm, tính là động tác ngây ngô cũng đủ để bù đắp đủ cho khát vọng của cô.

Cô liếʍ láp yết hầu của người đàn ông, nhẹ cắn không ngừng lăn lộn chỗ đó, ánh mắt đều lóe lên.

Da của người đàn ông rất trắng nõn, gần như có thể so sánh với cô, hơi chút gặm cắn vài cái dễ dàng lộ ra vài phần màu đỏ tới, có vẻ nhu mị.

Cô không biết người đàn ông phía trước thật ra còn có làn da kiều diễm như vậy.

Cô cười nhẹ, tiếp tục cắn vành tai anh, đem khí nóng không rõ ràng phun ở trên người anh.

“Anh trai, nhanh nữa lên.”

Động tác đâm chọc của Phó Tử Văn không coi là lớn, hình như lo lắng làm cô bị đâu, sau khi nghe thấy lời cô nói như vậy, anh hoàn toàn vứt bỏ ý nghĩ trong lòng, bắt đầu mạnh mẽ đâm chọc huyệt khẩu của cô.

Mắt thấy côn ŧᏂịŧ thô dài tiến vào chỗ độn kia, chọc vào hoa tâm kiều nộn bên trong, mỗi một lần tiến vào, côn ŧᏂịŧ của anh đều thô hơn vài phần.

Tiểu huyệt của cô rất đẹp, mềm mại, cùng đùi trắng nõn làm nổi bật lẫn nhau càng làm đẹp hơn.

Khi tạp âm bên ngoài biến mất, Lam Hân Nhụy không hề kìm nén tiếng rêи ɾỉ của mình, tận tình bắt đầu rêи ɾỉ.

Lần đầu tiên làʍ t̠ìиɦ, làm sao có thể khiến anh trải nghiệm mùi vị rêи ɾỉ.

“Anh à, có thoải mái hơn so với vừa nãy không a a …”

“Anh a a a a…”