Chương 13: Dâʍ đãиɠ (Hơi H)

Lam Hân Nhụy không ngờ người đàn ông bị kìm nén lại vội vàng nóng bỏng như vậy, làm cô chút nữa không thở ra hơi.

Đến kho anh chậm rãi cắn vào cổ cô, cô mới có thể nhẹ nhàng thở.

Động tác của anh không tính là dịu dàng, nhưng cũng bù đắp đủ khát vọng lúc này của cô.

Cô ôm cổ người đàn ông, theo tiếng thở thô bạo nhẹ phát ra, ở trong không gian chật hẹp này vô cùng không rõ ràng.

Phó Tử Văn xa xôi nhìn khuôn mặt của người phụ nữ, một đôi mắt trong veo hoàn toàn bị sự nóng bỏng khác bao trùm, cả người như là đắm chìm vào trong đó, căn bản không thể tự kềm chế.

Nhưng là người đàn ông hình như không biết bước tiếp theo nên làm thế nào, chỉ là không ngừng cắn trên da thịt trên người cô, để lại không ít dấu vết xanh tím.

Lam Hân Nhụy chủ động cởϊ qυầи lót anh ra, cầm côn ŧᏂịŧ thô dài của anh.

Cũng là lúc này, cô mới nhìn thấy côn ŧᏂịŧ của người đàn ông hùng vĩ bao nhiêu, so Tạ Quý Phong còn muốn lớn hơn vài phần.

Phó Tử Văn bị cô nắm nên cả người cứng đờ, nhưng thân thể lại có chút rậm rạp sung sướиɠ, anh muốn cô vào sâu thêm nữa.

Lam Hân Nhụy nhìn phản ứng anh như vậy, chỉ là cười xoa nắn vài cái, làm côn ŧᏂịŧ thô dài ban đầu kia trở nên lớn hơn nữa vài phần.

“Ư…”

Phó Tử Văn nhịn không được phát ra một tiếng than thở, không nghĩ rằng bị các bạn học bên ngoài nghe được.

Bọn họ vừa mới đến gần phòng thay quần áo, cười kêu tên của hắn, “Tử Văn, vẫn chưa thay xong quần áo à?”

“Sao còn chậm hơn tiểu nữ sinh vậy.”

“…”

Phó Tử Văn được Lam Hân Nhụy xoa nắn một trận sung sướиɠ, cả người đều đang trong sự sung sướиɠ mạnh mẽ, căn bản không để ý tới bọn họ.

Người ngoài cửa không được đáp lại, còn tưởng rằng là nghe lầm, cho rằng anh đã sớm rời đi, cũng không có nhắc lại, ngược lại đang hi hi ha ha trêu đùa.

Tiếng cười của các nam sinh thảo luận liên tục không ngừng, truyền đi xung quanh bọn họ, nhưng trong mắt bọn họ giống như chỉ còn đối phương.

Lam Hân Nhụy nhìn bộ dáng híp nửa mắt của người đàn ông, cười khẽ cắn ngực anh, tinh tế thưởng thức thịt đầṳ ѵú nhỏ trước ngực của anh.

Vυ" người đàn ông và vυ" người phụ nữ đều nhạy cảm như nhau.

Nếu muốn mở cái đầu này, thì phải làm anh Phó trải nghiệm thử xem.

Phó Tử Văn nhìn động tác người phụ nữ cắn chính đầṳ ѵú mình, chỉ cảm thấy cả người đều bị cô hút hồn phách đi, chỉ thể bị cô xoa nắn mυ"ŧ vào như vậy.

Mỗi một động tác của cô đều thâm nhập sâu trong nội tâm của anh, quả thực làm anh không thể tự kiềm chế.

Trước kia đến nay anh an phận thủ thường, ngoan ngoãn, tất nhiên không biết hóa ra loại chuyện này làm người ta say mê như vậy.

Cảm giác thoải mái kia gần như lan rộng mỗi một chỗ trên cơ thể anh, làm anh ăn mà không biết mùi vị gì.

Anh nhẹ vỗ đầu của cô gái, con ngươi càng ngày càng nóng, cảm giác tê dại làm anh không nhịn được muốn thở ra tiếng.

“Anh, côn ŧᏂịŧ của anh thật lớn.”

Tiếng hét nhỏ của cô gái truyền tới bên tai anh, hô hấp ấm áp thở ra trên má, để lại một chút thơm dịu, làm anh không nhịn được đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra.

Anh nhìn dịch bẩn phun ra lòng bàn tay cô, phút chốc tai đỏ lên, ngược lại giống cô gái nhỏ bị bắt nạt vậy, Lam Hân Nhụy nhìn không nhịn được bật cười.

Bộ dạng ngây thơ này, xem ra anh thật sự rất thích.

Lam Hân Nhụy cười nhạt xoa xoa dịch bẩn trên tay, tiếp tục ôm lấy vòng eo cường tráng của người đàn ông, “Anh à, thoải mái không?”

Phó Tử Văn nhìn nụ cười chói lọi của cô, chỉ cảm thấy ngực rung động mạnh, hoàn toàn không thể rời mắt trên người cô, “Thoải… Thoải mái…”