Chương 5: Ác Giả Ác Báo

Lúc này tại một góc rừng, có ba thân ảnh đang chạy với tốc độ khá nhanh, áng chừng bằng với một chiếc xe đạp chạy hết tốc lực.

Một nam tử trên ba mươi tuổi lưng hùm vai gấu, mặt hình chữ điền, sau lưng đeo một thanh đại đao dẫn đầu. Hai bên phía sau là hai nữ tử trên hai mươi mặt mũi thanh tú giống hệt nhau, tóc có màu xanh trúc dài đến lưng theo đà chạy bay phấp phới, bên thắt lưng mỗi người đều dắt một cái dao nhỏ, riêng gã nam tử chỉ đeo một chiếc túi nhỏ cỡ nắm tay màu nâu. Bỗng nữ tử bên trái kêu lên:

"Ở đằng kia có khói!"

Gã đàn ông trả lời:

"Ừm, chia ra ba đường cẩn thận tiếp cận."

Gã đổi hướng chạy thẳng đến hướng cột khói, tốc độ hơi chậm lại một chút. Còn hai nữ tử tách ra hai bên trái phải.

Một lúc sau, trước mặt gã hiện lên một hang động, bên ngoài cửa hang là một thiếu niên ánh chừng mười sáu tuổi, tóc màu bạch kim, là Bạch Huyết!

Hai nữ tử cũng đã tiếp cận hai bên trái phải, lúc này đang trốn trong bụi cỏ nhìn về phía hắn. Gã đàn ông liếc nhìn xung quanh một hồi, rồi bước chậm đến gần Bạch Huyết, lớn giọng nói:

"Tại hạ là Liệt Chiến Minh, xin hỏi quý danh các hạ?"

Lúc này Bạch Huyết mới quay lại nhìn hắn một lát, rồi nói:

".. Bạch Huyết."

Liệt Chiến Minh lại nói tiếp:

"Mạn phép hỏi các hạ đây là sống ở đây sao?"

Bạch Huyết lúc này không nhìn hắn nữa, quay sang chiếc nồi đang sôi ùng ục, nói:

"Đúng vậy, có vấn đề gì sao?"

Liệt Chiến Minh cười nói:

"Không có, không có, chỉ là tại hạ thân mang nhiệm vụ khảo sát khu rừng này, lại thấy các hạ như vậy, có chút hiếu kỳ thôi."

Bạch Huyết cũng không quay lại nhìn, chỉ "ừm" một cái, sau đó tay cầm miếng thịt gấu vừa chín, to như cái nồi lẩu, cắn nuốt từng miếng một. Liệt Chiến Minh thấy thế, đang định ra hiệu cho hai vị nữ tử rời đi, chợt ánh mắt hắn dán lên trên cổ Bạch Huyết.

Hắn nhìn chằm chằm một lúc, trong đầu nghĩ: "Kia là thứ gì vậy? Hừm, với kiến thức của mình mà không nhận ra được, chắc chắn là một tuyệt bảo!"

Gã chậm rãi tiến đến một chiếc ghế đá, tay xoa xoa bụng, nói:



"Các hạ không ngại chia cho ta một ít chứ? Nói thật chạy mấy canh giờ trong rừng, ta cũng có hơi đói bụng rồi."

Hai vị nữ tử trong bụi trợn tròn mắt nhìn hắn, thầm nghĩ: "Rõ ràng vừa mới ăn chưa được bao lâu mà? Hội trưởng không khỏi quá mất liêm sỉ a. Xem ra, trên người thằng nhóc này có vật gì đáng giá."

Lúc này Bạch Huyết quay ra nhìn gã một hồi, rồi lấy một tảng thịt khác trong nồi ra đưa về phía gã, nói:

"Cũng được, cho ngươi."

Liệt Chiến Tông cười cười, thấy Bạch Huyết không kiêng kỵ gì hắn, trong lòng thầm nghĩ: "Ngây thơ! Vốn dĩ ta còn có chút do dự, nhưng xem xa cũng chỉ là một nhãi ranh người rừng chưa biết sự đời."

Tiếp đó gã cũng không nhận lấy miếng thịt, mà hung hăng rút thanh đại đao sau lưng ra, chém thật mạnh về phía Bạch Huyết!

Lực cánh tay gã đích thực là đủ khoẻ, nếu như chém vào một tảng đá lớn, sẽ trực tiếp cắt đôi. Nhưng lực đạo đó lại chỉ cắt vào được nửa cánh tay của Bạch Huyết rồi dừng lại, chứ đừng nói là xuyên qua cắt đến đầu hắn.

Nói đến thanh đại đao của gã, là một kiện binh khí trung phẩm, tiêu tốn mất nửa gia sản tích cóp cả đời hắn mới mua được. Thanh đại đao trung phẩm của hắn có khả năng nhận linh khí từ ngườ sử dụng để tăng lực đạo. Thế nhưng cũng chỉ cắt đến nửa cánh tay của Bạch Huyết mà thôi. Gã hừ một cái, nói:

"Có chút thực lực."

Rồi gã tay phải tiếp tục ghì thanh đại đao vào người Bạch Huyết, tay trái dần dần tích tụ một đám đất đá bọc quanh thành một cột đá nhọn, sau đó nhắm thẳng đầu Bạch Huyết đâm tới. Rắc! Cột đá trên tay gã bị cắn vỡ tan. Gã trợn tròn mắt nhìn về phía Bạch Huyết, kêu lên:

"Quả nhiên là quái vật! Xem ta thay trời hành đạo!"

Nhưng gã xui xẻo rồi, gã đâu biết Bạch Huyết mấy năm nay đã phát hiện ra chỉ cần không thấy máu tươi của con người, hắn có thể dựa vào ăn thịt thú vật để kiềm chế. Nhưng giờ đây máu từ cánh tay hắn chảy ra không ngừng, còn gì kiềm được hắn nữa?

Huống hồ bây giờ hắn điều khuyển sức mạnh còn thành thạo hơn trước nhiều. Máu từ tay trái hắn chảy ra chạy ngược lên bao bọc bàn tay hắn, hình thành một huyết trảo, trực tiếp bóp một cái vỡ tan thanh đại đao. Tay phải thì ngưng tụ 5 huyết chỉ chụm vào đâm về phía Liệt Chiến Minh.

Có vẻ hắn không sử dụng được đạo pháp đã gϊếŧ chết vị sư trẻ lúc trước, giống như chỉ là giây phút sinh tử nên mới bộc phát tức thời. Bất quá, nếu như có đủ máu, hắn điều khuyển bọc quanh người như một bộ chiến giáp cũng không thành vấn đề.

Tiếc là hiện tại chỉ đủ bao bọc bàn tay trái. Liệt Chiến Minh thấy thời cơ đã mất, trực tiếp đạp chân vào đất nhảy lùi lại phía sau. Bạch Huyết bật dậy nhảy nhào về phía gã.

Nhưng lúc này hai vị nữ tử đã chạy đến gần, mỗi người tay niệm một chỉ quyết, dây leo dưới chân lao vọt đến trói một tay một chân Bạch Huyết lại.

Hắn điên cuồng dẫy dụa dùng tay trái chém không ngừng vào đám dây leo, đứt từng sợi một, nhưng lại không ngừng có đám mới lao lên trói chặt hắn.

Lúc này Liệt Chiến Minh đang vận dụng đạo pháp độc nhất của mình bao bọc đất đá khắp người gã, khiến gã trông như dị nhân người đá vậy.

Nói đến cũng đáng thương, gã chỉ là một thôn dân tư chất hạ đẳng, từ bé đã mong muốn có được thanh đại đao ngầu lòi như Đao Bá Vương xếp thứ bảy Thiên bảng. Chịu không biết bao nhiêu đắng cay mới lên được bước này, cũng may mà đạo pháp độc nhất của gã khá tốt, công phòng nhất thể.



Tích góp bao năm bay mất gần hết mới mua được thanh đại đao trung phẩm, nay nhận nhiệm vụ này chẳng qua cũng chỉ muốn thử đao, nào ngờ chưa kịp làm nóng đã vỡ tan tành thành mảnh vụn. Gã tức giận nhào đến Bạch Huyết:

"Chết đi!"

Gã tưởng gã ăn chắc Bạch Huyết rồi, đạo pháp thành danh của gã đã thúc dục xong, lại thêm cơn lửa giận không thèm để ý đến tiếng nhắc "cẩn thận!" Của hai nữ tử kia, vung cánh tay bọc đầy đất đá lên đấm về phía Bạch Huyết.

Roẹtt! Bàn tay trái đầy máu tươi bọc thành huyết trảo của hắn cào một đường cắt hết dây leo xung quanh, rồi thuận thế cào một rãnh dài lên cánh tay đầy đất của Liệt Chiến Minh, thẳng đến cắt bay đầu gã!

Nói đùa, Tam chuyển hạ đẳng như gã lấy gì mà so sánh với tam chuyển đỉnh phong như Bạch Huyết!

Vốn đã là dị thể tư chất bậc đầu, vừa có đan điền đã là nhất chuyển đỉnh phong, rồi lại thêm công năng nuốt đan điền, nuốt được một đan điền nhị chuyển hạ đẳng của vị sư trẻ cùng một đan điền tam chuyển hạ đẳng của lão bà chủ trì, cộng thêm sáu năm tu luyện, không tam chuyển đỉnh phong thì mới là lạ.

Đầu Liệt Chiến Minh bay một đường ra tít phía xa, rơi vãi đầy máu tươi cùng đất đá trên đường bay. Nhìn thấy cảnh tượng này, hai vị nữ tử không nhịn nổi kêu lên thất thanh, sau đó vắt chân lên cẳng mà chạy.

Chứ lại? Đến tam chuyển hạ đẳng như Liệt Chiến Minh còn không làm được gì, hai nhị chuyển trung đẳng ở lại để chịu chết à? Hai người mỗi người vốn đã ở hai bên, nay lại mỗi người chạy một phía. Bạch Huyết cắt hết đám dây leo còn lại trên người, rồi phi nước đại đuổi theo một người.

Nói đến Bạch Huyết đúng là giả heo ăn thịt hổ, miếng ngọc hình giọt lệ màu đỏ trên người hắn dụ hoặc Liệt Chiến Minh, lại vừa hay có công dụng che dấu khí tức khiến gã không nhìn ra được cảnh giới của Bạch Huyết. Đương nhiên, huyết thuật do phụ mẫu trong truyền thuyết của main tạo ra, há lại để một nhân vật quần chúng như gã nhìn ra được?

Tiếng kêu gào thảm thiết của vị nữ tử vang vọng cả khu rừng. Tay vội vàng niệm từng chỉ quyết điều khuyển đám dây leo đằng sau, chân chạy như chưa từng được chạy.

Phía sau cô là con quái vật nanh dài, mắt đỏ, tóc bạch kim, một bên tay là năm huyết chỉ dài tầm hai mươi cm, một bên là huyết trảo đỏ lòm, khắp người nổi đầy gân máu, là Bạch Huyết!

Hắn vừa chạy đuổi vừa không ngừng vung tay cắt đám dây leo cản đường. Sau một hồi hắn đã tiến gần đến sau lưng vị nử tử. Đúng lúc này, vị nữ tử cảm nhận được linh khí của mình đã cạn kiệt, hoảng loạn vấp chân vào cục đá ngã dúi dụi về phía trước. Trên người y bị xước khá nhiều chỗ chảy máu ròng ròng, nhưng vẫn tay chân vung loạn đẩy mình về phía trước. Bỗng y cảm nhận được một luồng khí tức ngột ngạt ngay sau lưng mình, y sợ hãi quay đầu lại nhìn.

Phập! Bốn cái răng nanh trưởng thành của hắn ngắm ngay cái cổ trắng như tuyết của vị nữ tử, cắn nát bét, máu văng tung toé khắp lên người cả hai, nhất là cái cổ trắng như tuyết nay đã tràn ngập màu đỏ tươi.

Lại một lần nữa, sau sáu năm, hắn ngã phịch xuống về phía sau, trước mặt hắn là bộ xương trắng không còn một mảng thịt nào. Lúc này hắn đã trở về bình thường, vết thương trên cánh tay hắn cũng đã khỏi hẳn. Khác với lúc trước, hắn không khóc lóc nữa, mà chỉ lạnh lùng quay người rời đi. Dù sao, cũng là họ ra tay trước.

Lúc này hắn nghĩ đến vị nử tử còn lại, hẳn là đã chạy khỏi khu rừng rồi. Hắn lo sợ sẽ có người đến truy sát hắn, nên cấp tốc chạy về hang động, gói gém đồ đạc. Cũng không có gì nhiều, vài miếng thịt khô, vài bộ quần áo, mấy con Băng Thạch, nhét đầy cái túi da được hắn khoác lên vai.

Chợt hắn quay lại, nhìn vào thi thể Liệt Chiến Minh, lúc này hắn đã thi thể gã chỉ còn lại bộ xương khô, hiển nhiên là đã bị Bạch Huyết chén sạch. Hắn đặt cái túi da xuống, sau đó cúi xuống lục soát thi thể gã, phát hiện được mười viên linh thạch hạ phẩm, một con dao nhỏ, cùng một ít thịt khô, mấy bộ quần áo, một viên đan dược, đều nằm trong cái túi nhỏ bằng nắm tay trên người gã. Bạch Huyết cười vang một tiếng:

"Đây là túi càn khôn!"

Sau đó hắn chuyển hết đồ của mình vào trong cái túi nhỏ, còn quần áo của Liệt Chiến Minh, hắn không dùng được, quá to, liền tiện tay vứt sang một bên. Sau một hồi hắn nhét cái túi nhỏ vào ngực, để lại cái túi da trống không, quay mình rời đi.

Cái túi càn khôn của hắn là hàng hạ phẩm, bên trong có khoảng một mét khối diện tích, vốn được Liệt Chiến Minh đoạt được trong tay một gã đạo tặc, nay lại về tay Bạch Huyết.

Đi được một hồi hắn nghĩ đến thi thể nữ tử kia, rồi lại lắc đầu, thầm nghĩ: "Không được, nhỡ như có người đuổi đến thì không kịp mất." Hắn cắn môi một cái rồi lại chạy tiếp.