Chương 4: Sáu Năm

Gần sáu năm sau.. Rầm! Một con gấu nâu cao khoảng hai mét đổ rầm xuống.

Xung quanh nó là một cái bàn đá thô sơ, vài cái ghế, mấy thanh củi được dựng lên thành hình, ở có một chiếc nồi sắt đang treo lơ lửng, bên dưới là một cái lỗ đá được khoét to bằng đáy nồi, lúc này đang chất đầy củi than, cháy ầm ầm.

Phía trên có mấy sợi dây vắt ngang, một số treo vài miếng thịt khô, một số vắt ngang mấy cái quần áo thô sơ làm bằng da thú.

Ngồi trên chiếc ghế đá là một thiếu niên khoảng mười sáu tuổi. Mái tóc hắn có màu bạch kim, rất hiếm thấy. Đôi mắt đen tuyền sâu đủ thấy đáy toát lên một vẻ âm lãnh, thâm sâu, khó lường. Hắn là Bạch Huyết!

Hắn nắm bàn tay phải vào, chỉ để lại một ngón tró duỗi ra. Trong đầu hắn loé lên một ý niệm: "Huyết chỉ".

Trong nháy mắt một luồng khí sắc bén màu đỏ xuất ra từ đầu ngón trỏ hắn, sau đó dài lên đến hai mươi cm. Hắn bắt đầu lựa lựa đôi tay thành thục của mình đi qua đi lại trên xác con gấu nâu.

Sau một hồi, tấm lông nâu mềm mại của con gấu đã được cắt ra một cách hoàn mỹ, còn phần thịt còn lại cũng được cắt ra từng mảng khá cân đối. Hắn lấy ra một mảng thịt, mảng thịt này khá lớn, to tương đương với một chiếc gối. Hắn thả vào chiếc nồi khá to, trông như cái mà phù thuỷ trên phim hay dùng để chế thuốc. Nước đã được đun sôi sẵn, rồi hắn lại thả vào các loại rau, củ, quả, thảo mộc vào trong.

Hắn tranh thủ thời gian xử lý đống thịt còn lại, tất cả đều được hắn để trong một thùng đá, nắp đậy cũng được làm bằng đá, to tương đương một chiếc tủ lạnh, mỗi tội nằm ngang, và chỉ có 1 ngăn. Bên trong là loại yêu thú Băng Thạch được sử dụng rất rộng rãi, ngay cả phàm nhân cũng chất đầy chất đống trong nhà, quả thật là dùng không hết. Ngoại hình loài yêu thú này chỉ như một khối băng bình thường, nhưng lại không thể tự tan, trừ khi bị thiêu đốt ở nhiệt lượng quá nóng.

Mỗi lần mùa đông qua đi đều sản sinh một lượng lớn loài yêu thú này, chúng sinh ra từ bông tuyết mùa đông. Chính vì thế nên ngay cả phàm nhân cũng chất đầy nhà. Bất quá, thực sự là quá nhiều, mỗi mùa đông qua đi đều phải dọn cả đống loài yêu thú này.



Tất nhiên không ai nghĩ tới việc dùng chúng làm yêu thú phòng ngự của mình, vì ngay khi cảm nhận áp lực hoặc lượng sát thương lớn hướng đến, chúng sẽ ngay lập tức biến thành nước, hoàn toàn không có tác dụng gì trong chiến đấu.

Đây cũng không phải là do tập tính của chúng, mà là do áp chế giai cấp quá cao thôi, về cơ bản, 1 băng thạch thông thường chỉ là một bán yêu thú, còn không bằng một đầu nhất chuyển hạ đẳng. Tất nhiên chiến đấu trình độ trẻ em như ném tuyết thì được. Còn lại tác dụng duy nhất chỉ để giữ nhiệt độ cho đồ ăn mà thôi, hoặc làm mát, tuỳ người dùng.

Lại nhắc đến núi Sơn Quy, vốn dĩ có hai người trạc tuổi Bạch Huyết nay đã bị hắn gϊếŧ mất một. Chỉ còn lại một người sinh trước hắn mấy ngày, hiện đã sắp đến giai đoạn lễ trưởng thành.

Mười tuổi sẽ được thiên địa thừa nhận ban cho đan điền, mười sáu tuổi sẽ phải trải qua lễ trưởng thành. Lễ trưởng thành chính là thông qua khảo sát của thiên địa mà nhận được đạo pháp độc nhất chỉ có bản thân mới có thể sử dụng, rất nhiều người vì thế mà lập tức chọn ngành nghề liên quan chặt chẽ đến đạo pháp độc nhất của mình.

Đạo pháp có bốn cách để có được, một chính là đạo pháp độc nhất, hai là thông qua người khác truyền dạy đạo pháp, ba là tự mình suy tính ra đạo pháp, bốn là gϊếŧ yêu thú dị biến có đạo pháp.

Tất nhiên đấy là đối với người thường mà thôi, nếu bản thân có tư chất tuyệt phẩm hoặc thần phẩm, sẽ có hai đạo pháp độc nhất, đồng thời từ khi có đan điền đã có thể sử dụng một đạo pháp độc nhất. Bất quá, trường hợp này quá hiếm. Nhưng còn một trường hợp hiếm hơn nữa, đó là dị thể như Bạch Huyết. Có tới ba đạo pháp độc nhất, cho dù là trước lễ trưởng thành cũng có khả năng dùng cả ba loại đao pháp độc nhất.

Bản thân muốn thông qua lễ trưởng thành sẽ phải độ kiếp một lần, được thiên địa thừa nhận mới có thể có đạo pháp của riêng mình, nếu trong quá trình này bị quấy phá, tuy tính mạng không quá nguy hiểm vì chỉ là kiếp cấp độ yếu nhất, nhưng mất đi đạo pháp độc nhất quả thật là mất mát to lớn, trực tiếp ảnh hưởng đến tiền đồ sau này của bản thân.

Mà lúc này một phần vì kiêng dè con ma thú đã hạ sát vị chủ trì, một phần là vì những lý do khác, hai vị sư trung niên lúc trước đành phải bỏ ra một lượng tiền thuê một đám du hiệp đến khảo sát khu rừng. Còn bản thân thì vẫn trốn chui trốn lủi trong đại hộ trận núi Sơn Quy, không dám ra ngoài nửa bước. Đến cả lúc rời núi mua thực phẩm cũng đi thật nhanh.