Chương 25

Học viện quân sự liên minh.

Gió lốc mãnh liệt cuốn bay cát bụi, sau khi phi hành khí bay lên không thì chỉ còn một mình Bạch Dực đứng giữa trung tâm sân bay. Ánh mặt trời rọi thẳng từ trên trời xuống khiến cảnh vật ở nơi xa bị vặn vẹo, cậu bừng tỉnh có loại ảo giác mình đến đây lần đầu.

Buổi chiều đang là thời gian huấn luyện nên trong phòng ký túc xá không có một bóng người.

Sau khi tắm xong, Bạch Dực chỉ quấn khăn tắm bên hông rời khỏi phòng tắm, sau một tháng huấn luyện thể năng cường độ cao, thân thể đã có một số vị trí đã mơ hồ lộ ra hình dạng cơ bắp xinh đẹp. Loại cơ bắp này nhìn qua không quá khoa trương, đường cong mềm dẻo và tinh tế nhưng lại có thể trong nháy mắt bùng nổ sẽ phóng xuất ra lực lượng cực kỳ khủng bố.

Da thịt trần trụi trắng nõn và tinh tế, trên ngực có một vết sẹo màu nâu nhạt bị lõm xuống một lỗ, đó là vết thương đặc thù chỉ có thể lưu lại khi bị bắn bởi viên đạn, đây giống như một ấn ký đại diện cho việc đã xảy ra trong quá khứ. Thân thể của thiếu niên còn đang phát dục này có năng lực hồi phục kinh người, vượt xa kiếp trước của cậu rất nhiều, điều này khiến Bạch Dực rất bất ngờ. Cậu cúi đầu nhìn về phía cổ tay, vết thương lúc rạch tay ngày hôm trước đã sớm khôi phục như lúc ban đầu, ngay cả vết sẹo cũng không lưu lại.

Khả năng tự chữa trị gần như hoàn mỹ này thật sự đã siêu việt phạm trù của một nhân loại bình thường……

Quang não vang lên đánh thức Bạch Dực đang thất thần, sau khi nhấn mở thì một màn hình cuộc gọi đã tự động phóng ra ——

Hill Vison: [ Đang làm gì vậy? ]

Bạch Dực nhìn thoáng qua màn hình, đáy mắt nhiễm lên ý cười, trả lời: [ Tôi còn nghĩ anh sẽ hỏi ‘Nhớ tôi không?’ chứ. ]

Hill Vison: [ Nhớ tôi không? ]

Bạch Dực: [ Không nhớ. ]

Hill Vison: [……]

Thành công tìm đường chết mà không hay biết, đội trưởng tiểu Bạch tắt quang não và thay một bộ đồ tác chiến sạch sẽ, trong lúc đó vẫn không có tin nhắn nào mới gửi đến, Bạch Dực lại đợi một lúc thì nhịn không được hỏi ——

Bạch Dực: [ Tức giận sao? ]

Hill Vison: [ Không có. ]

Bạch Dực nhẹ nhàng thở ra: [ Nếu vậy sao anh không có phản ứng gì một lúc lâu thế?! ]

Hill Vison: [ Tôi bỗng nhiên nhớ lại hôm đó mình đã nói muốn trừng phạt cậu thôi. ]

Bạch Dực: [……]

Hill Vison: [^_^]

Chết tiệt, thân là thiếu tướng mà bụng dạ hẹp hòi đến vậy coi được sao? Bị trêu chọc một lần cũng không được? Nhường tôi một lần khó đến vậy sao? Lần nào cũng dùng chủng tộc để áp chế, đúng là khốn nạn mà!

Bạch Dực: [ Mau quên chuyện đó đi thiếu tướng đại nhân, ngài nên học được cách nhìn về phía trước. ]

Hill Vison: [ Không thích đấy. ]

Đm cái loại cảm giác tùy hứng này! Bạch Dực: [……]

Hill Vison: [ Tôi phải vào họp đây, lúc nào rãnh sẽ liên lạc. ]

Hill Vison: [ Không được phép thân cận quá mức với những người khác, biết không? ]

Bạch Dực: [ Biết rồi……]

Sau khi bên kia kết thúc cuộc gọi, Bạch Dực nhìn màn hình ngây người một lúc mới bỗng nhiên phản ứng lại, tên điên đó cuối cùng thì gọi mình để làm gì? Cuộc hội thoại từ đầu đến cuối đều thiếu muối như vậy, thấy thế nào cũng là do quá nhàm chán nên gọi điện để gϊếŧ thời gian đúng không?!

Lúc này học viên kỳ 28 đang tiến hành huấn luyện cách đấu trên sân thể dục, đội trưởng tiểu Bạch thiếu thốn EQ cảm thấy l*иg ngực tích tụ yêu cầu phát tiết nên đứng dậy trang bị quân giới cơ sở, vặn mở cửa mật mã đi ra ngoài.

Một bên khác của hành lang, Ian đang muốn quẹo vào thì dừng chân, xoay đầu qua một bên liếc xéo nhìn Bạch Dực, cậu giống như có cảm giác mà ngẩng đầu chạm vào tầm mắt của hắn.

Ian yên lặng một lát, đôi mắt sắc bén như ưng hơi rung động, nói: “Huấn luyện cách đấu vượt cấp hình như cậu còn chưa chọn được đối thủ đúng không, Bạch?”

Ian nhìn chằm chằm Bạch Dực đang đi tới, đối với lời mời cách đấu thì thiếu niên có vẻ quá tự nhiên, vẻ mặt có vẻ như đang suy nghĩ chuyện gì đó nên có hơi thất thần.

Là tự tin hay khinh thường mình? Ian - con trai của thiếu tướng và cũng là một học viên xuất sắc – nhíu mày, hắn không đoán được suy nghĩ của đối phương. Nhìn theo thiếu niên đi tới và đứng yên trước mặt mình với vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Ai đây? Bạch Dực cảm thấy đau đầu, cố ý bước chậm, hình như đối phương quen biết mình……

Thời gian cậu đến trường quân đội không dài, trong đó còn vì đủ loại chuyện phát sinh nên đã vắng không ít buổi, bên người trừ Brook là bạn cùng phòng thì những người khác chỉ như người qua đường, bây giờ có gặp mặt thì một chút ấn tượng cũng không có. Trước đây còn một tên to con ngu ngốc nữa, mỗi lần gặp ở nhà ăn thì lại đưa cho mình một đĩa trứng xào……

“Cậu cảm thấy tôi không xứng?” Sắc mặt Ian có hơi khó coi.

“Anh em đừng hiều lầm, tôi tuyệt đối không có ý kia, chẳng qua ——” Bạch Dực nhấp môi dừng lại một chút, Ian bị biểu tình khó xử này của cậu khiến cho hắn nghiêm túc truy hỏi: “Chẳng qua cái gì?”

Bạch Dực thở dài, “Chúng ta trước đây…… đã gặp nhau rồi sao?”

Ian: “……”

Ian cảm thấy mình đã bị vũ nhục, hai bàn tay bên người nắm chặt thành quyền, tức giận xoay người lạnh lùng nói: “Cậu có thể khinh thường tôi, nhưng không thể vũ nhục tôi!”

Bạch Dực: “Không phải, người anh em, cậu hiểu lầm rồi……”

“Gặp ở sân thể dục, chúng ta so đấu thử một ván.”

“……” Trên đầu đội trưởng tiểu Bạch mọc ra một hàng dấu ba chấm, người này đúng là thùng thuốc nổ tnt khoác da người mà, cũng không biết từ đâu ra, đúng là không hiểu nổi!



Cùng thời gian đó, phòng họp trung ương tổng bộ bộ đội chiến đấu đặc thù.

Hill Vison dúi đầu thuốc lên lan can để dập lửa, một cơn gió thổi qua cuốn bay khói thuốc. Đây là hành lang trên không trung liên tiếp giữa lầu chính tổng bộ đặc chiến và phòng họp trung ương, là nơi thiếu tướng dùng để gϊếŧ thời gian cho đến lúc mở họp.

Một bên sườn khác của cửa mật mã, một phòng họp đầy đủ ánh sáng được tạo dựng bằng sắt thép và pha lê có thể cất chứa hơn một trăm người bây giờ lại trống rỗng. Thượng tướng Brian ngồi ở cuối bàn dài, trên mặt bàn trước mặt có một chú cún chow chow con lông xù xù đang nằm bò, không gian rộng lớn như vậy mà lúc này lại yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có chú chó con lâu lâu phát ra những tiếng ngáy yếu ớt nhỏ bé.

Tên nhóc này luôn giành thời gian hút một điếu thuốc trong thời gian chờ đợi.

Thượng tướng Brian cười nhạo lắc đầu, chán muốn chết mà chọc chọc phần bụng đầy thịt của Chow Chow, chú cún con bị phá giấc ngủ ‘ngao ô ngao ô’ kháng nghị, lăn qua một bên tiếp tục ngáy ngủ.

Cuối cùng tiếng bước chân lại vang lên lần nữa, sau đó là âm thanh ‘tít tít’ phát ra lúc nhập mật mã, cùng lúc cửa mật mã mở ra thì thượng tướng Brian nâng ly từ xa, ngữ khí quen thuộc nói: “Có vẻ cậu đang rất vui, có chuyện tốt gì sao?”

“Trước khi nhìn thấy ông thì tâm tình rất tốt,” Hill Vison kéo ghế ngồi xuống, nâng ly rượu chạm vào ly của thượng tướng, “Tôi còn tưởng ông không hy vọng nhìn thấy tôi có thể trở về.”

“Nói gì vậy, đương nhiên là tôi hy vọng cậu bình an trở về rồi.” Brian nói: “Nhiệm vụ lần này chỉ là chuyện ngoài ý muốn, tận thế đã qua 400 năm rồi, vấn đề mà liên minh cần đối mặt chỉ có trùng kiến và cứu viện. Ngày nay lại bỗng nhiên xuất hiện một tổ chức tuyên bố muốn ‘cách tân thế giới’, nên tất cả mọi người mới cảm thấy ngoài ý muốn.”

Hill Vison nhẹ nhàng nhấm một ngụm rượu vang đỏ, nói: “Điều châm chọc nhất chính là bọn họ đã chuẩn bị chuyện này không chỉ 400 năm.”

Brian trầm tư một lúc nói: “Cậu nói cụ thể tình huống bên trong căn cứ một chút đi.”

Hill Vison: “Sau này sẽ có báo cáo nộp lên, ông có thể tự mình xem.”

“Đã lâu như vậy rồi, có một số việc nên để nó chìm vào quá khứ được chứ?” Brian cười hỏi.

“Đây không phải vấn đề thời gian, tôi đến Địa Cầu chính là vì tránh đi mọi người, trong đó cũng bao gồm ông.” Hill Vison buông ly rượu, hơi nhíu mày giống như không vừa lòng, “Năm đó tôi nhớ Quincy lão sư vẫn luôn phản đối kế hoạch gien, thượng tướng còn nhớ rõ Quincy Nofele không?”

Brian nhỏ đến khó phát hiện hơi trầm sắc mặt, đang muốn mở miệng thì Hill Vison lại giành nói trước, “Nói thẳng ra thì không cần ngài phải giải thích, lão sư đã bị viện trưởng lão lưu đày đến một tinh vực xa xôi rồi, mà năm đó hình như ngài cũng không phải bỏ phiếu chống.”

Brian không tỏ ý kiến, một ngụm uống sạch ly rượu vang đỏ, trầm mặt một lúc lâu sau mới nói: “Lothar mẫu tinh gửi tin nhắn đến, Phụ Thần yêu cầu cậu trở về, ngài ấy không muốn cậu tiếp tục lưu lại Địa Cầu.”

“Nếu vậy,” Hill Vison không để tâm cười khẽ ra tiếng, thất thần lắc lư ly rượu, “Tôi đành phải coi như mình chưa từng đến đây.”

Brian giống như đã sớm đoán trước, nói: “Tôi biết cậu sẽ không đồng ý nên đã nghĩ biện pháp thay cậu từ chối rồi.”

Đuôi lông mày của Hill Vison hơi nhếch lên, đưa mắt nhìn qua, “Muốn nghe tôi nói cảm ơn sao?”

“Cậu còn biết nói cảm ơn như thế nào sao?” Brian nghiền ngẫm cười cười, một lần nữa đổ một ly rượu cho mình, nói: “Trở lại vấn đề chính, ngày hôm qua sau khi nhận được thông tin tôi đã lập tức cho người điều tra nơi số liệu được phát ra, tin tức đó xác thật đến từ một vệ tinh tầm thấp, không có dấu vết giả tạo nên cậu có thể yên tâm.”

“Nhiệm vụ này khiến tôi tổn thất hai đội viên nhân loại, còn có ba người bị thương nặng.” Hill Vison rũ mi mắt, thanh âm có chút nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng ly rượu trong tay lại từ từ xuất hiện những vết rạn nứt tinh tế như mạng nhện, “Thượng tướng, vừa nãy ngài nói tôi có thể yên tâm sao?”

Khóe môi của anh vẫn cười mỉm như cũ, thanh âm lại trầm thấp ưu nhã, ngón tay còn không chút để ý đặt sẵn lên bàn, nhưng âm cuối vừa kết thúc đã có một cảm giác áp bách khiến người không thể hô hấp thổi quét khắp nơi.

Brian lại ngẩn người, nghiêm túc nói: “Hill Vison, cậu cần phải hiểu rõ, chuyện này đều khiến cả liên minh trở tay không kịp, đội viên có thương vong là chuyện không thể tránh được, chuyện này cũng khiến tôi cảm thấy rất đáng tiếc! Cách tân giả đã ngủ đông hơn 400 năm, đám kẻ điên kia dùng thời gian mà nhân loại không thể tưởng tượng được để trù bị kế hoạch, bây giờ liên minh yêu cầu thời gian để chuẩn bị cách ứng đối.”

“Ông rõ ràng biết bọn họ đang thanh toán món nợ rối tinh rối mù từ kế hoạch gien để lại, thượng tướng Brian Assamai!” Hill Vison châm chọc nói: “Cho dù đến hôm nay, tôi vẫn tán thành quan điểm của Quincy lão sư như cũ, vũ trụ đã quy định giới hạn thọ mệnh cho mỗi giống loài, ai cũng đều không thể có ý đồ sữa chữa nó.”

Brian gần như không thể tin vào lỗ tai của mình, “Hill, cậu biết mình đang nói cái gì sao? Cậu như vậy là đang tán đồng địch nhân của chúng ta! Bây giờ với thân phận và địa vị của cậu ở liên minh, có một số lời nói không nên nói bây bạ, lập trường cũng phải kiên định đứng về phía liên minh.”

Hill Vison nhẹ nhàng liếc nhìn về phía cửa mật mã, nhẹ nhàng nói: “Tôi biết rồi, ông có thể yên tâm, hết thảy đều vì liên minh.” Nói xong, anh lại chạm ly với thượng tướng một lần nữa, ngửa đầu một hơi uống cạn.

Brian cầm ly rượu, trong lúc nhất thời cũng không biết muốn nói tiếp như thế nào.

Hai người lại tranh luận một lúc thì chú Chow Chow trên bàn bị đánh thức, tiểu gia hỏa run rẩy lông mao rồi ngao ô một tiếng, giống như một viên thịt cầu lao vào l*иg ngực thiếu tướng, cắn cắn nút tay áo bắt đầu vẫy đuôi làm nũng.

Hill Vison nắm cổ sau của vật nhỏ nhấc nó lên, hơi nhếch mày nhìn về phía thượng tướng dò hỏi, lông mao bay đầy khắp mọi nơi, bầu không khí trầm thấp áp lực ban nãy trong nhất thời lại trở nên có chút quái dị.

Brian phủi phủi lông chó dính trên quần áo, mỉm cười nói: “Trung tâm sinh vật vừa mới sinh sôi nẩy nở được một đám chó con, nên tôi đã cố ý giữ lại cho cậu một con.”

“Ông muốn dùng thứ này để lấy lòng tôi sao?” Hill Vison dở khóc dở cười, giật giật khóe miệng, “Brian, ông còn nghĩ tôi là tiểu quỷ chưa lớn ở mẫu tinh Lothar sao?”

Brian thoải mái dựa lưng vào ghế, cười nóu: “Để tôi suy nghĩ lại, hình như ít nhất cũng 3000 năm rồi đúng không? Tôi còn nhớ rất rõ lúc đó cậu đã cùng Conrad cướp một con thú ở Lothar tinh……”

“Đủ rồi đó!” Hill Vison ném Chow Chow cho Brian, “Tự ông giữ lại mà chơi đi.”

Lúc này cánh cửa mật mã lại vận chuyển một lần nữa, thanh âm của hệ thống máy móc trí năng vang lên: “Thân phận đã được xác nhận xong, người đến là Tô Thần, quân hàm đại tá, 30 giây sau sẽ cho phép tiến vào.”

Cửa mật mã ‘đinh’ một tiếng mở toang, một nam nhân trẻ tuổi mặc đồng phục tác chiến tiến vào, đôi ủng chiến đấu đạp lên mặt đất kim loại lại không phát ra một tiếng động nào, nam nhân này giống như một u linh ẩn nấp, ngay cả hơi thở cũng rất khó phát hiện. Hắn đi đến phụ cận, khép chặt hai chân, hai chiếc ủng va chạm với nhau tạo nên âm thanh đầu tiên kể từ khi hắn vào cửa.

“Thượng tướng Brian, thiếu tướng Hill Vison, cực kỳ xin lỗi vì đã đến trễ.” Thanh âm kia rất ôn hòa và sạch sẽ, thể hiện ra sự lễ phép và rụt rè mà ít có người thượng vị nào có, sau khi chào hỏi xong, nam nhân kéo ra chiếc ghế bên cạnh Hill Vison rồi ngồi xuống.

Hill Vison đẩy một ly rượu qua, nói: “Đã lâu không gặp, a Thần, tình huống bên Châu Đại Dương thế nào rồi?”

“Tôi không uống rượu, cảm ơn.” Tô Thần nhoẻn miệng cười, trả lời: “Chúng tôi phát hiện 512 người sống sót trong một tòa nhà, còn phát hiện một nhà máy năng lượng dùng năng lượng nguyên tử.”

Hill Vison cười nhạo nói: “Vận khí của cậu tốt thật, đã vất vả rồi.”

“Tôi nghe nói anh đã trộm mang theo đệ tử của tôi làm nhiệm vụ? Muốn nhận vào đội hay là muốn…….” Tô Thần nhếch khóe miệng, đôi mắt đen ôn nhuận mang lên một chút thâm ý, “Mang lên giường?”

Tô đại tá lễ độ và ôn tồn uổng phí mở ra thiên phú đáng khinh tiềm ẩn, lúc này lại còn đối diện với thiếu tướng Hill Vison yêu nghiệt vô sỉ, hai nam nhân có khí chất hoàn toàn bất đồng lại sinh ra một chút ăn ý không mưu mà hợp, nhìn nhau cười.

Thượng tướng Brian và cún con trong l*иg ngực hắn ở một bên đồng loạt ngây người.