Chương 6: Bánh ngải cứu

Mái tóc ngắn phía trên tai của cô được buộc thành một lọn nhỏ, để lộ khuôn mặt xinh đẹp.

Vẻ ngoài xinh đẹp mà xa cách, ánh mắt đầy ý cười, nụ cười giống như làn gió xuân được mặt trời sưởi ấm khiến người ta thư thái.

Phía sau cô, quán ăn vốn chỉ nhìn thoáng qua sẽ khiến người ta lạnh sống lưng dường như đã hoàn toàn lột xác, đồ đạc ngăn nắp, rèm cửa trước sau đều mở ra khiến không gian sáng sủa dễ chịu.

Lý Hồng Vân thở dài, gượng cười: “Không cần khách sáo.”

Diệp Tuyền quay lại phòng bếp mở ngăn kéo ra, vừa mở ra, mùi thơm bùng nổ khứu giác tỏa khắp nơi. Không như vị ngọt đậm đà của táo tàu mùa đông, cũng không nồng nàn hấp dẫn như mùi thơm của lá ngải cứu thật, hương thơm nhẹ nhàng của bánh ngọt kèm theo hơi nước mềm mại xộc vào mũi khiến ai đi qua cũng phải quay lại nhìn một cái

Ngay cả ông chủ quán xào bên cạnh cũng không khỏi nuốt nước miếng.

Diệp Tuyền cắt một góc, cuộn tờ giấy thấm dầu thành ống nhọn, cầm chiếc bánh hấp cắt thành từng khối nhỏ đưa cho Lý Hồng Vân.

Màu xanh tươi được nhuộm bởi lá ngải cứu nhạt hơn lá trà, là màu xanh yêu kiều của mùa xuân nhưng vẫn tràn ngập hơi nước trắng ấm, tựa như sương sớm đầu xuân. Phần mặt trên của bánh có màu đậm hơn, phần màu nhạt lộ ra ở giữa trông như một nụ hoa mới nở. Những viên vuông nhỏ chỉ rộng bằng hai ngón tay, có thể ăn luôn một miếng, mỗi miếng đều có hương vị vừa phải, có vài cây tăm châm vào nhìn rất đẹp mắt.

Nếu không nhìn rõ đó là gì, chỉ nhìn bề ngoài Lý Hồng Vân gần như sẽ tưởng rằng đây là một món tráng miệng tinh tế mới từ tiệm bánh ngọt yêu thích của cô bé nào đó.

Bà Ngưu dắt cháu trai đi học mẫu giáo về nhà, cháu trai chưa kịp cởi giày đã lao tới cửa sổ, không ngừng hít hà.

“Bà ơi thơm quá! Con muốn ăn cái đó!”

“Ăn cái gì mà ăn!” Còn chưa tới giờ nấu ăn, bà Ngưu ngửi thấy mùi bên ngoài liền biết là cô gái mới đến nấu ăn rồi.

Vẻ mặt bà Ngưu dữ tợn: “Mấy thứ đồ bên ngoài toàn làm từ đồ dưới cống, không sạch sẽ. Không được nhìn, bên nhà kia có quỷ, con nhìn hoài là bị bắt đi đó!”

Ngoài những ngôi nhà mặt tiền ven đường, phía sau toàn là những tòa nhà bảy, tám tầng. Đứa cháu trai im lặng vài giây kiễng chân lên nhìn thấy Diệp Tuyền lấy đồ ra, lập tức làm ầm ĩ: “Chị ấy cho người khác ăn kìa, có ai bị bắt đâu! Con cũng muốn ăn! Bà cũng thèm kìa, con thấy bà nuốt nước miếng rồi á!”

“Vớ vẩn! Ăn ngon được bao nhiêu, chỉ là ngải cứu mà thôi, ở nhà có rất nhiều mà! Đi rửa tay đi, đợi chị con về chúng ta sẽ ăn.” Bà Ngưu kéo cháu trai ra ngoài cửa sổ rồi quay người lấy đĩa bánh ngải cứu dư lại hồi tiết Thanh Minh.

...Đúng là không thơm như của người ta thật.

Lý Hồng Vân là khách hàng đầu tiên, là người có quyền nói bánh có ngon hay không nhất.

Gắp rồi cắn một miếng, chiếc bánh dày như tổ ong, mềm và dai, hơi bám trên đầu răng, mềm xốp ngon miệng. Vị ngọt nhẹ như mạch nha vừa phải, làm nhẹ đi vị đắng của lá ngải cứu, chỉ để lại mùi thơm có đặc trưng của ngải cứu, đẩy lùi cảm lạnh, làm ấm khoang miệng.

Ngay sau tiết Thanh Minh, Lý Hồng Vân đã ăn bánh ngải cứu nhà tự làm, chỉ với hai lần nhai, bà đã thấy sự khác biệt.

Lý Hồng Vân đã chuẩn bị sẵn sàng để khen ngợi cô dù hương vị có tầm thường hay không, không ngờ... ở nhà ai cũng có thể làm bánh hấp, chuyện đó là cực kỳ bình thường như vậy, nhưng tại sao cô lại có thể làm cho nó đẹp hơn, ăn ngon hơn vậy?

Ánh mắt bà nhìn Diệp Tuyền thay đổi: “Cháu có tay nghề tốt thế này, chỉ bán bánh ngọt là có thể kiếm được rất nhiều tiền. Ở đâu cũng có thể kinh doanh mà? Tại sao cháu lại đến đây, chọn nơi này vậy!”

Lời còn chưa dứt, Lý Hồng Vân cảm thấy mình nói hơi quá lời. Nếu Diệp Tuyền không ở nơi này, bà cũng sẽ không tới đây.

Lần đầu tiên gặp Diệp Tuyền, Lý Hồng Vân không có nhận ra khác biệt gì, chỉ cho rằng chút ấm áp đó chỉ là ảo ảnh. Nhưng mấy ngày nay, bà lại dần cảm thấy mệt mỏi, trong nhà thường xuyên xảy ra chuyện lạ, nghĩ kỹ lại thì ngày bà gặp được Diệp Tuyền hóa ra lại là ngày thoải mái nhất.

Nhìn lại quán ăn cuối phố này, ngay cả đạo sĩ nổi tiếng của Bạch Vân Quán cũng không thể giải quyết triệt để vấn đề, Diệp Tuyền dọn vào nhưng không có chuyện gì xảy ra, mọi người không khỏi suy nghĩ nhiều.

Có lẽ Diệp Tuyền thực sự biết sư phụ nào đó có bản lĩnh, được cho bùa bình an.

Lý Hồng Vân vội vàng nhét trái cây vào tay Diệp Tuyền, ôm lấy một tia hy vọng, thấp giọng hỏi: “Khi mới chuyển đến, cháu đã mời vị sư phụ nào? Bố trí lại phong thủy hay thỉnh bùa bình an? Có thể giới thiệu cho dì được không?”

Diệp Tuyền cười nhẹ, nắm lấy tay Lý Hồng Vân.

Đầu ngón tay lóe lên ánh sáng vàng hút đi âm khí màu xám, lông mày Lý Hồng Vân tự nhiên thả lỏng.

Cảm giác được thân thể lại lần nữa cảm thấy ấm áp, Lý Hồng Vân lần này không thể coi như là ảo giác.

“Tiểu Diệp, cháu——”

Lý Hồng Vân đột nhiên ngẩng đầu, khó có thể tin nhìn Diệp Tuyền, khuôn mặt này còn quá trẻ. Tuy chỉ hơn con gái bà mấy tuổi nhưng cô thực sự có bản lĩnh chứ không phải mời sư phụ về?!

Lý Hồng Vân không nói nên lời hồi lâu, sau khi ý thức được lời mình vừa nói, lập tức đổi lời: “Đa tạ sư phụ! Mấy ngày nay tôi rất khó chịu, cảm ơn sư phụ đã giúp đỡ. Gia đình tôi hay xảy ra chuyện kỳ

lạ, mong ngài đi xem qua!”