Chương 5: Bánh ngải cứu

Nếu ở những nơi khác thì Du Tố Tố sẽ khó chạm vào đồ vật, nhưng chị là địa phược linh ở đây nên có thể dọn dẹp nhà cửa một cách dễ dàng.

Chị không thể sống trong môi trường bẩn thỉu, bụi bẩn trong quán chỉ mới có nên khá dễ dàng để làm sạch. Cho dù vừa nãy bị kéo ra âm khí làm hao tổn rất nhiều sức lực, nhưng dùng âm khí chỉ cần mấy phút là có thể thổi bay bụi bặm vào thùng rác.

Du Tố Tố không dám thông báo với cô chủ mới hung dữ nên đành tiếp tục tự giải trí trong khi chờ cô đứng dậy phân công công việc.

Bóng quỷ thì thầm, đếm một, hai, ba rồi nhảy lên bậc thang, đi được vài bước thì chợt nhận ra có điều gì đó không đúng.

Du Tố Tố mấy năm nay bị trói buộc ở tầng một khϊếp sợ lùi lại, cẩn thận bước lên bậc thang lần nữa.

Âm khí trói buộc chị cũng không kéo chị trở lại vị trí cũ. Mãi đến khi lên đến tầng hai, Du Tố Tố mới dám tin rằng mình thực sự có thể lên lầu.

Các đạo sĩ đã nói với chị là sẽ cần khá nhiều thời gian để loại bỏ trói buộc và sẽ mất khoảng một trăm năm để chị có thể hoàn toàn được giải thoát. Nửa năm qua, khu vực sinh hoạt chỉ rộng thêm vài mét vuông, chị chán đến mức đếm số gạch ở đây hàng trăm lần, thậm chí còn nhớ rõ sự khác biệt giữa mỗi chiếc bàn và chiếc ghế.

Ban đầu Du Tố Tố nghĩ rằng phải mất vài năm chị mới có thể bước ra khỏi tầng một, nhìn thấy gì đó mới hơn.

Mặc dù lúc kéo ra khá đau, nhưng cũng đâu có biến thành tàn hồn đâu, quá đáng giá!

Và tất cả chuyện này là nhờ….

Du Tố Tố nhìn cánh cửa mở duy nhất trên tầng hai.

Cô chủ trẻ tuổi mới gác chân lên cửa sổ, nằm ghế nghiêng một góc, dựa vào đó mà ngủ ngon lành.

Ánh nắng đã lâu không gặp chiếu xuyên qua cửa sổ hé mở, bao bọc lấy cô gái như đắp cho cô một chiếc chăn vàng ấm áp.

“Nhìn thôi đừng ra ngoài nắng, sẽ chết đấy.” Diệp Tuyền nhắm mắt xua tay: “Chị dọn dẹp xong chưa? Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ khai trương quán vào buổi tối. Nếu không có việc gì làm thì cứ thoải mái đi chơi đi, đừng quấy rầy tôi. Nhân tiện, chị có thể chọn bất kỳ phòng nào trên và dưới lầu, ngoại trừ phòng này.”

Chị thực sự có thể có phòng riêng của mình! Du Tố Tố hưng phấn nhảy cẫng lên.

Làm một tí thôi là có thể nằm nghỉ như cô chủ á, thà là thế này còn tốt hơn là bị nhốt trong quán đó. Cô chủ mới chỉ hơi mạnh chút thôi, nhưng là người tốt.

Khi nào quán khai trương? Chị muốn làm!

Du Tố Tố đang mong chờ ngày khai trương, trong lúc đó những người hàng xóm gần phố Hỉ Nhạc nghe tin quán ăn cuối phố lại đổi chủ, họ đều lắc đầu như bà Ngưu, đều cho rằng cô chắc hẳn cũng không ở được bao lâu.

Nhưng mà một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua. Chờ đợi, chờ đợi quán ăn được dọn dẹp sạch sẽ và mới tinh, chờ treo bảng hiệu mới, chờ đợi hương thơm thoảng ra từ quán, chờ tới lúc quán khai trương!

Lý Hồng Vân dựa vào khung cửa cửa hàng tiện lợi của mình, quay đầu lại thì thấy cửa cuốn chống trộm cuối đường mở ra, cô gái mấy ngày nay không ra ngoài an toàn bước ra ngoài.

Bà kinh hãi phát hiện sắc mặt Diệp Tuyền không những không xanh xao vì sợ hãi như ông chủ trước mà còn trắng hồng, giống như đã được ngủ ngon.

Diệp Tuyền mở cửa, để người giao hàng lắp đặt thiết bị điện mới mua, sau khi cắm điện thử, cô nhìn thấy Lý Hồng Vân đang đi về phía mình.

Nhìn thấy giữa lông mày Lý Hồng Vân lại có thêm đen, Diệp Tuyền không khỏi cau mày liếc nhìn Du Tố Tố đang đi vòng quanh thiết bị điện mới.

Du Tố Tố đột nhiên hoảng sợ: “Cô chủ, tôi thực sự không làm mà!”

Chị đã bị mắc kẹt mấy năm, mọi thứ chị nhìn thấy đều mới mẻ nên rất trân trọng cuộc sống tốt đẹp hiện tại nên sẽ không gây rắc rối!

“Tôi không nói là chị.” Lần đầu tiên Diệp Tuyền nhìn thấy Lý Hồng Vân mang theo âm khí, cô cho rằng là do địa phược linh ảnh hưởng, thân là cô chủ, cô có trách nhiệm giải quyết. Nhưng bây giờ nhìn lại, chỉ sợ Lý Hồng Vân ở nơi khác gặp phải âm khí, cũng không phải là đi ngang qua quỷ hồn, ít nhất là chắc chắn có tiếp xúc gần gũi.

“Nhưng đừng để tôi phát hiện là chị lại đọc truyện máu chó vào nửa đêm đấy… Dù có hù dọa hàng xóm hay không, nếu bị bắt thì sẽ bị trừ lương.”

Cô hồn dã quỷ sống trong một ngôi nhà trống trong một thời gian dài, nó sẽ coi ngôi nhà đó là của mình và sẽ xua đuổi mọi người. Du Tố Tố chưa bao giờ nghĩ đến việc hù dọa người khác, nhưng ban ngày chị vẫn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện mơ hồ, ban đêm quá nhàm chán nên lại không nhịn đi quậy, nên cái tin đồn có quỷ mới thêm lan xa.

Nếu cô ngủ không ngon, dương khí không đủ, hàng xóm bị dính mấy cái không sạch sẽ, Du Tố Tố sẽ phải chịu một phần trách nhiệm.

“Vâng!”

Du Tố Tố tự nhiên cảm thấy ngượng.

Chị nghĩ là không có ai thấy!

Đang nói chuyện, Lý Hồng Vân đi tới cửa: “Tiểu Diệp, dâu tây mới mua của dì rất ngon, cháu có muốn ăn thử không?”

Cô thấy ngón tay của bà trắng bệch vì hồi hộp, do dự không dám đi vào. Diệp Tuyền ân cần nói tiếp: “Được rồi, dì chờ một chút, cháu có làm bánh lá ngải cứu, cháu mới tới nên cũng cần dì cho cháu chút ý kiến."