Chương 24: Súp gà hoành thánh

“Anh ta, anh ta giống như chúng ta hả?” Du Tố Tố hạ giọng không chắc chắn mà hỏi, nhìn cô chủ một cách háo hức.

Diệp Tuyền lắc đầu.

Trạng thái của Đường Dịch khác với những quỷ hồn mà cô từng gặp trước đây, mặc dù giống như quỷ hồn mới chết mơ mơ màng màng, người khác cũng không nhìn thấy nhưng bản thân anh ta cũng không có tướng chết.

Diệp Tuyền trong lòng đã có sẵn đáp án.

“Một phần hoành thánh nhỏ? Thêm cây hương xuân không?” Diệp Tuyền tỏ ra như không nhận ra điều gì không ổn ở Đường Dịch mà vẫn hỏi như thường lệ, thuận tiện bắn ra một tí ánh sáng vàng.

Đường Dịch không để ý tới ánh sáng vàng mỏng manh bao phủ trên người mình, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào bàn, chậm rãi ngẩng đầu lên khi nghe thấy giọng nói: “...Cảm ơn cô chủ.”

Cây hương xuân phương Nam được bán ở chợ sớm và hầu hết chúng đều nảy mầm trong sương sớm trong tiết Thanh Minh. May là mùa xuân năm nay hơi lạnh nên nông dân cũng đã có những điều chỉnh đặc biệt khi trồng trọt nên đây cũng là vụ cuối cùng được bán.

Trong chợ người bán thuốc không nhiều, lúc sáng Diệp Tuyền tình cờ đi ngang qua một cái sọt đầy liền mua về, cái này trộn rau gói hoành thánh cũng khá ngon.

Súp luôn sẵn sàng, chỉ chờ hoành thánh chín.

Hoành thánh được chia thành hoành thánh lớn và hoành thánh nhỏ, hoành thánh lớn đầy nhân ăn no, hầu hết được thấy ở miền Bắc, ngoài nước súp còn có canh chua.

Hoành thánh nhỏ vỏ mỏng, nhân ít còn gọi là hoành thánh tí hon, một ngụm hoành thánh mềm và một ngụm canh tươi, có nơi thích nước dùng mỡ lợn cho món súp, còn những nơi khác lại thích súp gà.

Diệp Tuyền có làm một số món có thể ăn riêng hoặc trộn chung, mỗi món đều có vị ngon riêng.

Những miếng hoành thánh nhỏ như cá vàng bọc ở ngoài là lớp bột mỏng trong suốt, nổi trong bát súp có tôm và rong biển, lấp đầy cả một tô.

Đường Dịch lại gần hít một hơi thật sâu, không nhận ra mình đã không còn ngửi được mùi này nữa, anh ta vô cùng hứng thú múc một miếng hoành thánh lên, cắn một miếng, hai mắt sáng lên.

Lá cây hương xuân màu xanh có màu đỏ mờ từ phần thân ở giữa giống như mã não, khi nghiền và trộn với nhân thịt làm nó thêm đẹp mắt. Từng miếng hoành thánh to bằng ngón tay cái, lớp vỏ mỏng như tan chảy trong nước súp nóng hổi.

Hương xuân cũng giống như rau mùi, có mùi thơm đặc trưng,

người thích ăn thì thích, nhưng người không ăn thì ngửi một chút cũng không vui. Đường Dịch tình cờ cũng thích món rau này, nhưng loại rau này ít xuất hiện trong các món ăn nhanh ngoài đường, lúc ăn được thì vẻ mặt mệt mỏi nhanh chóng xuất hiện nụ cười.

Đường Dịch ăn hết miếng này đến miếng khác, ăn hết nửa bát thì có chút khó hiểu: “Sao còn đói thế?”

Ăn mấy miếng liền mà lại không có cảm giác no chút nào, hương vị hoành thánh thơm ngon như đọng lại trong miệng, càng ăn càng thấy trống rỗng. Hơi ấm của món súp nóng hổi truyền vào bụng, nhiệt độ nhanh chóng biến mất. Đường Dịch ngơ ngác sờ bụng, nhưng lại không phát hiện được gì.

Đường Dịch cúi đầu nhìn bàn tay đang ôm bụng của mình, đầu bắt đầu đau nhức.

Nhìn chằm chằm vào bụng mình một lúc, Đường Dịch chợt nhận ra: “Đúng rồi, tôi bị ô tô đâm... hóa ra tôi đã chết rồi.”

Dự án mới có một lỗi nên anh ta đã phải làm thêm giờ liên tục bốn ngày, sống hẳn trong công ty. Cuối cùng lúc có thể nghỉ ngơi sau giờ làm, đôi chân nhanh chóng bước ra khỏi tòa nhà, chuẩn bị lên xe về nhà, chỉ muốn ăn một bữa thật ngon rồi đánh một giấc thật say.

Ai mà có dè vừa bước tới cửa thì một chiếc ô tô đã tông vào anh ta.

Sắc mặt Đường Dịch u ám, như thể anh ta đã đánh mất giấc mơ của mình: “Tại sao tôi lại chết?!”

Anh ta khóc nấc lên nhưng chỉ có âm thanh, không thể rơi ra giọt nước mắt nào.

Diệp Tuyền liếc nhìn Trần Kim Bảo đang đợi khách ở cửa.

Trần Kim Bảo đóng cửa lại, quay lại nhìn Đường Dịch lắc đầu: “Ôi chao, các bạn trẻ ngày nay có lẽ không có sức khỏe tốt như thời của tôi rồi. Liều mạng làm chi đâu?”

Du Tố Tố im lặng hồi lâu, thấy Đường Dịch cuối cùng cũng chịu phản ứng lại nên không nhịn được mà tò mò hỏi: “Anh là tiếc con cái, ba mẹ hay là tiền bạc vậy?”

Đường Dịch nằm trên bàn, càng khóc to hơn: “Tôi lấy con từ đâu ra vậy? Bạn gái tôi còn chê tôi làm thêm quá nhiều nên chúng tôi chia tay… Hu hu hu căn nhà tôi mới mua! Tôi còn chưa sống ở đó được một ngày!”

“Nợ không trả được nên tôi mất trắng. Ngân hàng thu hồi nhà, giờ tôi không còn nhà nữa! Tại sao ngày nào tôi cũng phải làm thêm giờ? Làm để sếp mua xe, thêm tiền cho ngân hàng à?!”