Chương 22: Quỷ mới tới nhà

Nồi măng hầm thịt được đặt ở bếp sau, mùi thơm không chỉ thu hút người qua đường. Diệp Tuyền dựa vào chiếc ghế tựa trên quầy, một lúc sau lại đứng dậy, múc ra một cái bát nhỏ.

Khi nghe thấy có người gọi món, Diệp Tuyền mới bưng bát canh bốc khói đi ra, quay vào bếp thêm măng và đậu phụ vào nấu lên, Trần Kim Bảo nhìn chằm chằm vào đống lửa rồi ngồi lại vào ghế.

Nhìn vị khách mới vừa tới cửa, Diệp Tuyền chậm rãi nhấp một ngụm canh.

Về việc đưa trực tiếp chiếc bát trên tay cho khách...xin lỗi, đừng mơ.

Người đẹp lười biếng đang chuyên tâm uống canh, hơi nước trắng xóa làm mờ vẻ mặt của cô, loại bỏ cảm giác khoảng cách mà lập tức thu hút sự chú ý của Đường Dịch.

Đường Dịch thèm thuồng nuốt nước bọt, không biết nên ghen tị với người ăn trước hay ghen tị với bát canh đang được nhìn chăm chú kia.

Ngẫm lại, anh ta nhận ra: Chờ đã, người con gái xinh đẹp này thực chất là chủ nơi này sao?

Thì ra có cô chủ ăn đồ của mình làm nên có vẻ khá yên tâm...

Sự mong đợi của Đường Dịch tăng vọt, đợi mười phút, người phục vụ mang cơm lên, anh ta nhìn món thịt hầm khổng lồ, trợn tròn mắt: “Một phần lớn như vậy 25 tệ sao? Không phải đưa sai hả?!”

Lão Trần ở trong bếp gật đầu thông cảm, Du Tố Tố bưng đồ ăn ngơ ngác, vẻ mặt như "Cái này không bình thường hả?"

“Đúng vậy.” Nhân viên Du Tố Tố mỉm cười mỉm cười: “Nếu đũa và thìa của anh chẳng may bị bẩn thì có thể nhờ tôi lấy lại. Số lượng cơm không giới hạn. Chúc anh dùng bữa vui vẻ.”

Hành lá mỏng nổi trên mặt nước canh đặc sệt, măng non giòn và mềm từ bên trong, những miếng đậu phụ căng mọng dựa vào sườn để thấm hết nước, những miếng thịt hun khói có màu đỏ sậm trở thành tâm điểm khiến món ăn thêm nổi bật.

Nồi thịt hầm vẫn còn đang bốc khói, trong nước có một lượng nguyên liệu ngon đặc sệt nổi lên, đẹp như một bức tranh khiến người ta chảy nước miếng.

Đường Dịch nhớ rõ khi ăn tối với ông chủ, anh ta đã phải trả hàng trăm nhân dân tệ cho một món có kết cấu tương tự như vậy.

Loại gạo được mang đến có đầu nhọn, loại gạo hạt dài với các hạt rõ rệt trông rất giống loại gạo Vũ Xương ngon nhất trong tờ giấy quảng cáo, Đường Dịch không biết cụ thể khác biệt là gì, chỉ cảm thấy gạo có mùi rất thơm.

*gạo Vũ Xương

Hơi nước thơm tho phả vào mặt làm bụng anh ta cồn cào, anh ta không rảnh tự hỏi xem đây có phải là tiệc khai trương của chủ cửa hàng hay không mà nóng lòng cầm thìa lên.

Canh ấm áp tràn vào bụng xoa dịu cơn đói sau ngày dài mệt mỏi, đêm cuối xuân tuy hơi lạnh nhưng nhiệt độ của canh đã xua tan cái lạnh, mang lại cảm giác hạnh phúc trọn vẹn.

Chờ Đường Dịch lấy lại tinh thần thì anh ta đã ăn xong hết đồ ăn, anh ta đang nhai phần xương giòn của sườn non, phát ra âm thanh rột rột, sau đó lại nhớ tới măng non vừa nãy đã ăn hết.

Sau một thời gian dài toàn ăn thức ăn nhanh độc hại, anh ra không thường xuyên ăn những món ăn này, Đường Nghị lúc này mới nhận ra tại sao măng xuân lại bị nhiều người nhớ thương đến vậy.

Nhìn quanh lại bất giác thấy trong cửa hàng có hơn chục người. Một số người trong số đó trông quen quen, họ đều là những công nhân đi làm muộn và gặp nhau trên đường.

Những người vừa mới vào cửa hàng phần lớn đều mang trên mặt nét mệt mỏi và than vãn, họ đi theo mùi hương mà vào quán ăn, giống như những thây ma biết đi, oán khí nhiều tới nỗi ngay cả tà kiếm cũng không hút hết được,

Nhưng khi nhận được phần thịt hầm của mình, vẻ mặt họ dần dần bình tĩnh lại, lông mày dịu lại như thể đang đắm mình trong hơi nước dịu nhẹ, cảm thấy một giây phút hạnh phúc hiếm có.

Đường Dịch xoa xoa bụng, lười biếng đứng dậy, lấy điện thoại di động ra hỏi người bạn cùng phòng quen thuộc trong nhóm thuê nhà: “Hết giờ làm rồi à? Đi ăn tối nhé! Tay nghề của quán ăn này thật tuyệt vời! Nó cũng rẻ thôi, một phần lớn măng hầm thịt chỉ có 25 thôi!”

Đã hơn chín giờ, tin tức vừa truyền ra liền có tiếng cửa cuốn đóng lại.

Đây chuyện bất tiện phố cổ, nhiều nhất là vào lúc mười giờ, tất cả các quán ăn gần đó đều đóng cửa, khi gọi đồ ăn mang đi cũng chỉ có thể gọi món thịt nướng malatang cách đó vài km.

Nhìn thấy cii chủ đứng dậy, Đường Dịch lập tức cảnh giác: “Cô chủ, cô định đóng cửa à?”

“Tôi còn chưa ăn đồ ăn khuya, đợi đồ ăn khuya bán hết sẽ đóng cửa, mở cửa đến khoảng mười hai giờ.” Diệp Tuyền kinh ngạc nhìn anh, lấy bảng xuống viết thêm một dòng chữ: “Tối nay tôi sẽ nấu canh móng heo, có ai muốn ăn không?”

Đường Dịch ôm bụng, bỗng nhiên hối hận khi nãy có ăn thêm bát cơm nữa, miễn cưỡng nói: “Khi nào tôi tăng ca sẽ quay lại!”Diệp Tuyền hầm móng lớn, nhìn thấy kỷ tử đã rửa sạch đặt bên cạnh.Mặc dù trong thực đơn có ghi nhưng những món ăn này không thường xuyên được ăn, không quen thuộc lại được liệt kê riêng nên cũng không ai gọi món nào cả.Lấy một nắm chần qua nước, một ít dấm và nước tương nhạt, vài giọt dầu mè, tỏi băm trộn đều rồi bày ra đĩa.Nhắc đến nụ hoa đầu tiên của mùa xuân thì phải kể đến nụ kỷ tử. Nó tràn đầy sức sống vào đầu mùa xuân và tháng 3, đến cuối mùa xuân lá mềm và hương vị vừa phải.