Chương 40: Tư tưởng lạc hậu

Họ cùng nhau đến bãi đất trống trước nhà.

"Xin chào, có ai trong đó không?".

Lưu Hạ hỏi trước.

"Có chuyện gì vậy?"

Một người phụ nữ trung niên mập mạp từ trong nhà đi ra, vẻ mặt thất thần nhìn người bên ngoài, trên tay cầm một cái thìa, trong phòng có mùi thơm thoang thoảng

Mùi giống như thịt rang.

Lưu Hạ và những người khác ngửi thấy, vô thức nuốt nước bọt.

Hai ngày nay bọn họ sống trong núi sâu đều ăn bánh quy cùng mì gói, còn chưa được ăn thịt.

Nhưng Tần Tranh và những người khác đều ăn thịt nướng mỗi bữa

Họ không đành lòng cầu xin Tần Tranh, vì vậy chỉ có thể bất lực nhìn.

Lưu Hạ thu hồi ánh mắt, đối với trung niên phụ nữ nói: "Chúng ta tới đây thám hiểm núi, hôm nay cũng không tìm được địa phương cắm trại, có thể cho chúng ta mượn khoảng đất trống trước nhà được không?"

"Tùy."

Thái độ của người phụ nữ trung niên không tốt lắm, có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn.

Nàng vừa nói xong thì trong nhà có tiếng trẻ con gọi mẹ, nàng quay người bước vào.

"Mẹ, con đói quá, khi nào mới có thể ăn?"

"Sắp rồi, sắp rồi"

"Thơm quá, con muốn ăn một miếng trước"

“Ăn đi."

Tần Tranh nhìn vào trong nhà.

Ngoài cô bé, cô còn nhìn thấy một cậu bé khoảng bốn, năm tuổi.

Người phụ nữ trung niên đang rang thịt trong một cái nồi lớn, cậu bé thỉnh thoảng gặp miếng thịt rang trên đĩa cho vào miệng, trong khi cô bé đứng bên cạnh nhìn một cách ghen tị

Cô bé nhìn vào đĩa thịt, nhưng người phụ nữ trung niên trừng mắt nhìn.

"Người phụ nữ nói tùy ý, chắc là đồng ý?"

Thường Tử Xuyên nói với Lưu Hạ

"Ừm, tối nay chúng ta cắm trại ở đây."

Họ đặt đồ xuống, lấy dụng cụ dựng lều ra khỏi ba lô,

"Mùi vị của miếng thịt rang này thơm quá."

Nữ bác sĩ bên cạnh Lưu Hạ thở dài.

"Lát nữa ta sẽ đi vòng quanh xem, có thể sẽ bắt được một số động vật hoang dã"

Thường Tử Xuyên nói.

Mọi người đang dựng lều trại, Tần Tranh ngồi trên một tầng đã lớn cạnh rừng cây, hỏi thủy quỷ trong bùa tụ hồn. "Ai sống ở đây?"

"Tôi nhớ có một người thợ săn sống ở đây, vợ và hắn sinh được năm người con."

“Năm con? Hình như chỉ có hai"

“Vì mấy đứa đầu là con gái, họ muốn có con trai nên hai cô con gái đầu bị ném xuống hồ dìm chết, cô con gái còn lại bị bệnh từ khi còn nhỏ nên bị đánh chết.

Sau đó lại sinh thêm một cô con gái, có người trong thôn nói vợ chồng thợ săn đã gϊếŧ rất nhiều trẻ con, nợ nần chồng chất, khi họ chết sẽ phải xuống địa ngục chịu hình phạt nên đã giữ một đứa lại

Không lâu sau khi cô bé chào đời, vợ của thợ săn vẫn chưa hề mang thai.

Khi cô con gái hơn mười tuổi, cuối cùng cũng sinh được một cậu con trai "

Giọng nói của thủy quỷ có chút buồn bã, "Núi sâu đầy những tư tưởng cũ và lạc hậu, sau khi tôi bị bắt cóc, tôi đã nhiều lần phải chấp nhận số phận của mình nếu không thể trốn thoát, nhưng khi mang thai, họ nói tôi phải sinh con trai.

Nếu sinh con gái sẽ bị dìm chết. Tôi không biết mình đang mang con trai hay con gái, nếu là con gái, tôi sẽ không bao giờ để họ dìm con mình xuống

Tôi đã quá đáng thương rồi, tại sao lại đối xử với con tôi như vậy? Vì vậy, tôi đã thử mọi cách có thể, để rời khỏi nơi này, thật đáng tiếc ..."

Trời đã tối.

Khu vực xung quanh ngôi nhà im lặng đến đáng sợ, thậm chí không có tiếng côn trùng hay tiếng chim.

Một số người ở lại canh giữ trại, trong khi những người khác đi săn.

Tần Tranh và Khương Nghiêu cũng đi, phải mất một thời gian dài để tìm thấy hai con chim trĩ

"Ah!"

Trên đường trở về, một tiếng hét chói tai phát ra từ trong nhà.