Chương 41: Tần Tranh vô cảm

"Mẹ, con... A! Đau quá! Đau quá! "

"Con chỉ ăn một miếng, mẹ đừng đánh con, đừng đánh con..."

Tiếng khóc vẫn tiếp tục, kèm theo tiếng roi quất.

Những người khác lần lượt quay đầu, sau nghe thấy giọng kêu gào thất thanh. Chỉ là cửa nhà đóng kín, không nhìn rõ bên trong xảy ra chuyện gì.

“Đây là bạo lực gia đình sao? Tiếng kêu của cô bé nghe thật thảm thiết." Tiêu Thần Vũ ra khỏi lều, muốn nhìn một chút.

Khương Nghiêu giữ hắn lại, "Cậu quên Tần Tranh đã nói gì rồi sao? Đừng lo chuyện bao đồng"

Hai người quay đầu nhìn về phía Tần Tranh, chỉ thấy cô đang xử lý chim trĩ trong tay, vẻ mặt không thay đổi, giống như cô không nghe thấy tiếng khóc.

" Rắc, rắc, nứt. "

Tiếng roi vun vυ"t vẫn vang lên, kèm theo đó là tiếng chửi mắng của người phụ nữ trung niên.

"Bạch nhãn lang, mày đáng ăn thịt hả? Mày ăn nữa! Tao đánh chết mày!"

Nghe thấy lời mắng chửi Tiêu Thần Vũ cau mày

"Chúng ta đi ngăn bà ấy đi!"

Lưu Hạ liếc nhìn hướng quay phim, nói ngay với những người khác:

"Mặc dù đây là việc nhà của bọn họ, nhưng đánh trẻ em là phạm pháp! Nếu đứa trẻ bị làm sao, Cuộc đời sẽ bị hủy hoại!"

[Vâng, vâng, nếu đã gặp nhau, chúng ta phải ngăn cản bà ấy!]

[Tiểu thiên sứ Lưu Hạ! Cô gái nhỏ thật đáng thương, mau cứu bé đi! ]

[Gặp phải cha mẹ gia bạo thật là xui xẻo, nghe người phụ nữ mắng, hình như cô bé vừa mới ăn một miếng thịt, ăn miếng thịt có gì sai!]

[Đưa cô bé ra ngoài nhanh lên! Woooo]

[Vì sao Tần Tranh một chút cũng không để ý? Những người khác đều rất quan tâm đến vấn đề này, nhưng cô vẫn ở đó để xử lý chim trĩ!]

[Tôi thực sự phục rồi, làm sao Tần Tranh vẫn có thể ngồi ăn được?]

[Nữ nhân này thậm chí còn không sợ quỷ, cô có lẽ không thèm để ý cuộc sống của con người. Không giống Hạ Hạ. Thế giới cần những người tốt bụng như vậy.]

Thấy Lưu Hạ và những người khác gõ cửa, Tần Tranh nói: "Nơi này rất đẹp, nhưng ban đêm hơi ồn ào."

Sau khi cô nói xong, Khương Nghiêu ngồi xuống bên cạnh cô.

Tần Tranh đang xử lý chim trĩ, cô đang chuẩn bị nướng trên đống lửa.

"Anh không tò mò sao?"

Tần Tranh hỏi anh.

Bên cạnh cô, Khương Nghiêu là người bình tĩnh nhất.

Mặc dù Tiêu Thần Vũ và Tống Miểu Miểu không gõ cửa, nhưng họ cũng lo lắng nhìn về phương hướng của ngôi nhà.

Chỉ có Khương Nghiêu vẫn thờ ơ, như thể nó không liên quan gì đến anh.

“Chuyện của người khác tôi không có hứng thú.” Khương Nghiêu nhàn nhạt nói.

“Nếu có người bị đánh trước mặt ngươi, chẳng lẽ ngươi không để ý sao?”

Khương Nghiêu dừng tay, hơi híp đôi mắt hoa đào lại, nhìn chằm chằm Tần Tranh một hồi, “Cho nên ý của ngươi là, tối nay căn bản không có người bị đánh sao?"

Tần Tranh chớp chớp mắt, "Có thể người bị đánh không phải người, anh sợ sao?"

"..."

Thấy hắn không nói lời nào, Tần Tranh lại nói: "Tôi biết là anh sợ, cho nên đêm nay tôi miễn cưỡng ngủ cùng anh, có tôi ngủ cùng, amh ngủ càng yên ổn."

Khương Nghiêu cau mày, "Tôi có nên cảm ơn cô không?"

Tần Tranh, "Không có gì."

" …”

Khương Nghiêu trầm mặc một lát, “Máy quay của chương trình sẽ quay lại, chúng ta mỗi ngày đều ngủ trong lều, cô cảm thấy người bên ngoài sẽ nghĩ như thế nào?”

“Yên tâm đi, bọn họ sẽ không thể nhìn thấy."

Khi Tần Tranh ra vào lều, cô sử dụng sức mạnh tâm linh để can thiệp vào từ trường, máy ảnh không thể chụp được bất cứ thứ gì.

“Cô vì cái kia sao?”

Khương Nghiêu cúi đầu, mi mắt hơi rũ xuống.

“Cái gì?”

“Tử khí.”

“Ai nói như vậy, tôi rõ ràng là tới bảo vệ anh a ~!”

Tần Tranh cả kinh nói.

Anh cười nhẹ, nhưng không nói thêm gì nữa.

Cửa nhà mở ra.