Chương 39: Tránh xa cô bé đó ra

Có một ngôi nhà ở lưng chừng núi, nhưng trên núi cây cối rậm rạp, chỉ có thể nhìn thấy chóp của ngôi nhà, không thể nhìn rõ toàn cảnh ngôi nhà.

"Gần đây không có chỗ thích hợp cắm trại, chúng ta đi xem một chút."

"Có lẽ là nhà một thợ săn trong núi."

"Có thể người kia biết cách ra khỏi núi."

Các đồng đội bàn luận vui vẻ.

Nhìn thấy nhà, có nghĩa là có người sống gần đó, có lẽ cách ngôi làng không còn xa nữa.

"Chúng ta gần đến ngôi làng đã rồi."

Trong Tụ Hồn Phù, Thủy Quỷ nói với Tần Tranh.

Lộ trình hôm nay về cơ bản là thủy quỷ dẫn đường cho Tần Chỉnh, đội ngũ do Tần Tranh dẫn đầu, những người khác tạm thời không phát hiện ra bất kỳ thay đổi nào trên lộ trình của mình.

Trong núi sâu không có đường lên núi, nên bọn họ chỉ có thể xuyên qua rừng cây để đến lưng chừng núi.

Không lâu sau, gian nhà hiện ra trước mắt mọi người, một gian nhà được xây bằng phiến đá xanh, trên đá xanh mọc một ít rêu, trước cửa là một khoảng đất trống rộng lớn, trên khoảng đất trống có đặt mấy cái sào phơi quần áo, trên đó quần áo đã được phơi khô.

Cửa đang mở, có thể nhìn thấy một bóng người đang bận rộn bên trong phòng bếp

Sau đó, chợt có một bóng người gầy gò từ một hướng khác đi về phía ngôi nhà.

"Em gái, kia là nhà của em sao?"

Lưu Hạ ngăn cô bé lại, hỏi.

Cô bé khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, buộc hai bím tóc đuôi ngựa.

Nhìn thấy nhiều người như vậy xuất hiện trong rừng cây, cô gái nhỏ lui về phía sau một bước, dùng đôi mắt đen yên lặng nhìn bọn họ, tựa hồ có chút sợ hãi người lạ.

Lưu Hạ nhẹ giọng nói. "Em gái, đừng sợ, chúng ta không phải người xấu, chúng ta đến thám hiểm trong núi, ngoài ý muốn lạc đường, muốn hỏi cha mẹ em làm sao ra khỏi núi này?"

Cô bé lạnh lùng, quay người tiếp tục đi về phía ngôi nhà.

Cô bé cũng cầm trên tay hai con thỏ rừng đã lột da.

Lưu Hạ đứng đó liếc nhìn những người khác. "Chúng ta đến hỏi xem sao? Hơn nữa trời cũng sắp tối, khoảng đất trống trước nhà thích hợp cắm trại"

"Được, chúng ta có thể nói chuyện với gia đình cô bé"

"Có lẽ họ biết cách thoát khỏi cái nơi chết tiệt này."

Các đồng đội có mối quan hệ tốt với Lưu Hạ đều đồng ý.

Nhưng Tần Tranh không nói chuyện, mà là thâm ý nhìn tiểu cô nương dẫn thỏ rừng vào nhà.

Trong mắt Tần Tranh, cô gái nhỏ mỗi bước đều không giẫm trên đất

Nàng đi bộ trên không trung.

Một số người khi chết, linh hồn của họ sẽ nghĩ rằng họ chưa chết, vẫn luôn giữ thói quen của một con người.

"Đi, chúng ta đi hỏi một chút."

Lưu Hạ và những người khác đi về phía nhà mà không hỏi ý kiến của đội trưởng Tần Tranh.

Chỉ có Khương Nghiêu chú ý tới vẻ mặt của Tần Tranh có gì đó không đúng, giống như đang xem kịch, nhịn không được hỏi: "Ở đây có vấn đề gì sao?"

“Tránh xa cô bé đó ra."

Tần Tranh ngoảnh mặt đi, nhìn những người xung quanh.

"Cho dù nàng nói gì hay làm gì, các cậu cũng đừng để ý đến"

Nghe được Tần Tranh nói, những người khác sắc mặt đại biến.

Tiêu Thần Vũ, Khương Nghiêu, Tống Miểu Miểu và nhà địa chất đều đi theo Tần Tranh.

Sau sự cố thủy quỷ, rõ ràng họ càng tin tưởng vào năng lực của Tần Tranh

"Tại sao chúng ta không cắm trại ở một nơi khác?"

Tiêu Thần Vũ đề nghị

Lời nói của Tần Tranh không hiểu sao lại khiến hắn cảm thấy túp lều trên núi này đặc biệt đáng sợ.

“Anh nghĩ họ sẽ đồng ý chứ."

Tần Tranh hếch cằm về hướng đám người Lưu Hạ nói. "Đúng là nơi này thích hợp cắm trại, phụ cận có rừng rậm, qua đêm trong rừng cây càng không an toàn.

Đi đi, chỉ cần nghe lời tôi nói, sẽ không có bất trắc xảy ra."