Chương 30: Có bóng???

Lưu Hạ bị Tần Tranh vậy khốn khắp nơi, nhìn thấy đứa nhỏ Tần Tranh mang về lại thân thiết với mình, lại không thích Tần Tranh, nàng cảm thấy vô cùng đắc ý.

"Nó không phải là một đứa trẻ bình thường!"

Tiêu Thần Vũ thay Tần Tranh phản bác lại.

"Cô còn thương hại nó? Không biết đến lúc đó sẽ bị nó hại chết như thế nào đâu"

"chi gái."

An An giật giật quần áo của Lưu Hạ, nước mắt lưng trong nói với cô: "An An không phải người xấu, sẽ không làm chuyện xấu đâu"

“Chị tin em!" Lưu Hạ hừ lạnh một tiếng, đối Tiêu Thần Vũ nói: "Cho dù nó không bình thường, cũng chỉ là một đứa bé, có thể làm gì?"

Nói xong, Lưu Hạ lại hỏi An An. "Ba mẹ em đâu? Chị dẫn em đi tìm?"

"Mẹ em đang nghỉ ngơi ở gần đây, lát nữa em tự mình đi tìm mẹ"

"Mẹ em tới thám hiểm trong núi"

“Bà ấy sống ở vùng núi"

Nghe điều này, Lưu Hạ nghĩ rằng An An và mẹ đứa trẻ là người bản địa của một ngôi làng nhỏ trên núi.

"Vậy thì em ở lại đây, tốt nhất đừng gây ra chuyện gì "

Tần Tranh lạnh lùng liếc nhìn An An, rồi nhét cho Tiêu Thần Vũ một vài là bùa.

An An đón lấy ánh mắt của cô trốn sau lưng Lưu Hạ

Sau khi Tần Tranh và Khương Nghiêu rời đi, Thường Tử Xuyên nhìn chằm chằm An An một hồi, thấp giọng nhắc nhớ Lưu Hạ "Tiểu Hạ, nó, nó không có bóng "

"Sao không có bóng?"

An An nghe bọn họ nói vậy nghiêng đầu tò mò hỏi,

Lưu Hạ cũng cười cười, nhanh chóng xoay chuyển tâm tư, giải thích nói: " Chị muốn cùng em chơi một trò chơi, chúng ta chơi một trò dẫm bóng?"

"Được, được! Chơi như thế nào?"

"Tất cả chúng ta đều đứng dưới ảnh mặt trời, bóng của ai bị người khác giẫm lên sẽ bị coi là thua cuộc."

Lưu Hạ và Thường Tử Xuyên đưa An An ra ngoài hang động.

Khoảng hai, ba giờ chiều là lúc nắng gay gắt nhất

Sau khi họ đi ra, Lưu Hạ và Thường Tử Xuyên đứng yên.

"Ha ha ha, em giẫm phải cái bóng của chị!"

An An dễ dàng giẫm lên bóng của họ, họ cũng đã nhìn thấy bóng của An An.

"Có thể là trong sơn động ánh sáng không tốt, từ góc độ kia nhìn không thấy bóng.

Lưu Hạ thở phào nhẹ nhõm, nói với Thường Tử Xuyên. "Chúng ta suy nghĩ nhiều rồi."

Cô nắm tay An An, chạy dưới nắng hồi lâu mà tay An An vẫn lạnh ngắt

Trong lòng Lưu Hạ nhất thời có chút kỳ quái, nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều nữa.

"An An thật là lợi hại, chị dẫn em đi ăn."

Nghe đến ăn An An hai mắt sáng lên.

"Thật sao, chị xinh đẹp, chị thật lợi hại! So với vừa rồi cái kia chị kia tốt hơn nhiều"

Lưu Hạ cụp mắt, "Không phải nói bọn họ là cha mẹ em sao? Sao lại gọi là chị"

“Chị ấy nói em là con của chị ấy, để em sẽ hợp tác đóng phim. " An An cụp mắt, "Bản thân em còn có mẹ, mẹ em đang nghỉ ngơi, cho nên em mới chạy ra ngoài chơi một lát. Thực ra em không thích chị đó chút nào, chị dữ dằn lắm. Chị gái xinh đẹp, chị là nhất! Còn chơi với em nữa "

Nghe An An khen, Lưu Hạ càng vui hơn.

"Chị mời em ăn mì gói đi? Em ăn mì gói bao giờ chưa?"

“Chưa ạ"

"Sau này em sẽ biết, rất ngon"

Lưu Hạ dẫn An An trở lại hang động, hai người một lớn một nhỏ đã quay lên trong buổi phát sóng trực tiếp của chương trình.

[Chà, Lưu Hạ làm rất tốt và chơi với đứa nhỏ, yêu thương trẻ em]

[Đúng vậy, không giống Tần Tranh ngược đãi trẻ con ]

[Còn nói đứa nhỏ có vấn đề, đi ra ngoài nhìn một chút, rõ rằng có bóng người! An An chỉ là một đứa trẻ bình thường. Nó chỉ là con của một người dân làng trên núi, đừng làm tôi sợ, được chứ ]

[Đứa nhỏ miệng ngọt ngào đáng yêu, có vấn đề gì sao? ]

Khi Lưu Hạ đang nấu mì ăn liền, âm thanh đếm đột nhiên vang lên bên tai.

"Một hai ba bốn..."

Cô quay đầu nhìn đứa trẻ, "An An, em đang tính cái gì?"

"Em đang đếm xem có bao nhiêu người "

An An đếm xong với nụ cười mãn nguyện trên môi.

Lưu Hạ cho rằng cậu bé chỉ đang tập đếm nên không để tâm