Chương 31: Đưa An An đi tìm mẹ

Lưu Hạ nấu cho An An một bát mì tôm, đưa cho cậu một quả trứng.

An An chưa từng ăn qua món này nên vội vàng ăn.

Trong khoảng hai phút, một bát đã ăn hết.

"Chị, ngon lắm, còn nữa không?"

An An cầm bát, hảo hức nhìn Lưu Hạ

“Bên cạnh đó"

Lưu Hạ lại bưng cho cậu một bắt nữa, nhưng cậu vẫn chưa no.

Cuối cùng, sau khi ăn tám gói mì ăn liền, sắc mặt của Lưu Hạ và Thường Tử Xuyên đã thay đổi

Họ đến nơi hoang dã để sinh tồn, thức ăn họ mang theo rất ít. An An ăn liền tám gói mì ăn liền, ăn cũng không còn mấy gói.

"Ngon quá. An An no rồi"

Lưu Hạ sắc mặt cứng ngắc nói: "No là tốt rồi"

Bây giờ nàng hơi lo lắng, nếu không đủ thức ăn thì sao? Nàng cũng không biết đi săn a

Thấy nàng cau mày, An An lấy từ trong túi ra một viên ngọc bích màu sắc tuyệt đẹp, nhét vào tay Lưu Hạ. "Chị, cái này cho chị"

Nhìn thấy ngọc bích trong tay, Lưu Hạ giật mình.

"Nó từ đâu ra vậy?"

Là một nữ diễn viên nổi tiếng, Lưu Hạ có thu nhập cao nên có cũng có thói quen sưu tập trang sức. Ngay khi nhìn thấy viên ngọc bích này, cô đã biết rằng nó ở trong tình trạng hoàn hảo nó có thể bán được hàng triệu đồng ở bên ngoài

"An An nhặt được "

An An chớp chớp mắt. "Nơi mẹ em ở có rất nhiều đá đẹp như thế này."

"Em sống ở đâu?!"

Đôi mắt của Lưu Hạ ngay lập tức trở nên điên cuồng

Có một mỏ đá quý gần đây?

“Bên cạnh cái hồ kia, chị có định đi xem không?" An An cụp mắt xuống, che đi tia đỏ kỳ dị trong mắt, "Em có thể dẫn chị đến đó "

“Được.” Lưu Hạ rất nhanh đáp ứng.

Cô đang nghịch viên ngọc bích mà An An tặng trên tay, càng nhìn càng sợ hãi.

Sự xuất hiện của ngọc bích này rất bất ngờ.

Không có viên ngọc bích nào trong bộ sưu tập của nàng ở trong tình trạng hoàn hảo như vậy.

Nếu lấy nó ra bán đi, có thể sẽ kiếm được rất nhiều tiền.

Nếu có thể kiếm được nhiều đá quý hơn, nàng có thể trở thành một người phụ nữ giàu có chỉ bằng cách bán đá quý, cần gì phải đóng phim.

"Có bao nhiêu cục đá như thế này?" Lưu Hạ thăm dò hỏi An An. "Ngoại trừ mẹ và em ra, còn có ai biết chuyện này không?"

"Không" An An lúc đầu, "Ở gần đây chỉ có mẹ con em thôi"

Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Lưu Hạ quay lại nói với Thường Tử Xuyên về điều gì đó.

"Nhìn viên ngọc bích này đi, ước chừng bán được vài triệu, những người ở vùng núi như hai mẹ con An An cũng không biết nó là cái gì, nghe nói còn nhiều lắm. Nếu chúng ta có thể lấy những viên đã quý này vào trong tay, chúng ta chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền"

Khi Thường Tử Xuyên nhìn thấy viên ngọc bích trong tay Lưu Hạ, đôi mắt hắn trở nên nóng rực

"Có thể nó là một mỏ đá quý mà chưa ai phát hiện ra."

“Đúng vậy!" Lưu Hạ cũng nghĩ như vậy, "Đừng nói cho người khác biết, để An An dẫn chúng ta đi, không thể để máy quay của đoàn làm phim chụp được "

Thường Tử Xuyên gật đầu.

Nếu như để người khác biết, tất cả họ sẽ chia sẻ một miếng bánh.

"An An, no chưa? Chưa no, chị còn có đồ ăn ngon nữa đây"

Lưu Hạ từ trong túi lấy ra mấy cái bánh mì, trên mặt lộ ra nụ cười nhìn An An, "Mấy cái bánh mì này ăn rất ngon, em đã ăn qua chưa?"

“Chưa ạ” An An háo hức nhìn ổ bánh mì.

"Này, chị cho em ăn một cái " Lưu Hạ đưa cho cậu một miếng bánh mì, nói. "Mẹ em chưa từng ăn sao? Hay chúng ta đưa về cho mẹ em một ít?

"ĐƯỢC RỒI"

An An cần một miếng bánh mì, trong đôi mắt đen lấy lóe lên tia đỏ kích động.

Cậu nói đầy ẩn ý. "Mẹ còn chưa ăn cơm, mẹ sắp chết đói rồi."

"Vậy chúng ta nhanh đưa nó cho mẹ của em"

Lưu Hạ và Thường Tử Xuyên đứng dậy, dẫn An An ra khỏi động

Tiêu Thần Vũ nhìn thấy, không khỏi hỏi. "Cô đi đâu?"