Chương 29: Ngược đãi trẻ em

An An nhìn Khương Nghiêu cầu cứu: "Cha ơi, giúp con với! Giúp con với, ô"

Khương Nghiêu trần nhô lên, khuôn mặt tuấn mỹ hơi trầm xuống.

"Tôi không phải cha em"

"Ô ô ô"

Khương Nghiêu mím môi "Rút thêm vài cái"

Tần Tranh dùng bàn kẹp nhổ ra một cái rằng, cảnh cáo nhìn hắn, "Ngươi còn muốn?"

Hu hu

"Xin lỗi."

"Ô ô ô"

An An khóc kéo vật áo, nhìn Khương Nghiêu, "Thực xin lỗi"

Khương Nghiêu nhìn An An nhận sai, rồi nhìn Tần Tranh với vẻ mặt phức tạp,

Có lẽ cô là người đầu tiên nhổ răng của một con ma

[Mặc dù cắn là sai, Tần Tranh nhổ răng có phải bạo hành trẻ em không?]

[ngươi không phát hiện Tần Tranh nhổ một cái rằng, đứa nhỏ không có chảy máu sao? ]

[Lời lầu trên nói thật đáng sợ, có phải là những gì ta nghĩ]

[Vậy là .. nhổ răng ma? Cứu! Thật đáng sợ ]

[Đứng suy đoán lung tung. Tần Tranh nhất định là giả vờ nhổ rằng, để hù dọa đứa bé kia. Làm sao có thể nhổ răng thật được ]

[Chuyện này tôi đứng về phía Tần Tranh, đứa nhỏ này tùy tiện xông lên cắn người, tôi thấy không phải là đứa bé tốt]

[Đúng vậy, cánh tay của Khương Nghiêu chảy máu! Tần Tranh làm rất tốt. Không thể dạy hư thằng nhóc! ]

“Tôi đi hái một ít thảo dược"

Tần Tranh nhìn vết thương trên tay Khương Nghiêu, không còn hắc khí nữa, nhưng vết cắn của An An sâu đến nỗi linh lực của cô không thể lập tức chữa lành vết thương, để lại một vết răng trên cánh tay.

“Tôi và cô cùng nhau"

Khương Nghiêu nghĩ ngồi đây cũng không có làm gì, định cùng Tần Tranh hái thuốc. Tuy nhiên, anh lại nghĩ nghĩ nói: "Cô có thể phân biệt thảo dược ?"

"Đó là chuyện vặt "

Hai người chuẩn bị đi ra ngoài, Tiêu Thần Vũ vội vàng ngăn lại.

"Cô đi đâu vậy? Còn nó thì sao?"

Tiêu Thần Vũ liếc nhìn An An đang khóc, nhưng vẫn cảm thấy nó thật đáng sợ

Nếu Tần Tranh rời đi, ai có thể ngăn lại tiểu tử này?

"đến đây."

Tần Tranh nói với An An.

Cô định cùng An An ra ngoài, tìm cơ hội dụ thủy quỷ ra ngoài.

"không muốn"

Đứa trẻ nhảy lên, trốn bên cạnh Lưu Hạ

"Chị gái xinh đẹp, em không muốn đi cũng chị ấy!"

An An đáng thương nói với Lưu Hạ: "Chị ấy là một người phụ nữ xấu, sẽ bắt nạt em... Chị ơi, chị xinh quá, chắc chắn chị là người tốt làm ơn giúp em với "

Thấy An An khen về mình, Lưu Hạ lập tức mất đi vẻ sợ hãi trước đó.

Nghĩ đến vừa rồi Tần Tranh làm đứa nhỏ khóc, nàng cười lạnh một tiếng. "Cô chỉ biết bắt nạt trẻ con, có biết xấu hổ không?"

Tần Tranh lười nói chuyện với Lưu Hạ, chỉ nói với An An "Không qua được à?"

"Em không muốn! Em muốn ở bên chị gái xinh đẹp này!"

Lưu Hạ thậm chí còn bảo vệ An An phía sau

"Chị bảo vệ em, em không muốn đi, ai cũng không thể ép."

Tần Tranh nhìn tiểu ma đầu phía sau Lưu Hạ, thấy nó thoạt nhìn đáng thương, ngữ khi ủy khuất, nhưng trong đôi mắt đen kịt lại không có chút nào sợ hãi, ngược lại có mấy tia quỷ dị màu đỏ lóe lên.

“Cô muốn bảo vệ nó"

Tần Tranh có chút đùa giỡn nhìn Lưu Hạ, "Vậy cô chăm sóc nó thật tốt"

"Đứa nhỏ một mình lạc trong núi, rất đáng thương a? Còn bị cô bắt nạt"

Thân thể Lưu Hạ đột nhiên bao phủ một vầng hào quang Thánh Mẫu, "Hành vi ngược đãi trẻ em vừa rồi của cô là trái pháp luật, cô có biết không?"