Chương 28: Khương Nghiêu là thức ăn

Khán giả của chương trình lúc này cũng tò mò

[Cô ấy đã tìm thấy đứa trẻ ở đâu? Không phải họ ở trong núi sao? Tại sao có trẻ con ở đây? ]

[Đây có phải là một đứa trẻ bị lạc bởi một người dân trong vùng núi ]

[Không, sao tôi lại nghĩ đứa trẻ này đặc biệt kỳ lạ? Nó vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Khương Nghiêu, như thế... đang nhìn đồ ăn. Và họ cứ nói họ vừa gặp thứ đó, chính xác thì thứ đó là gi? ]

[nhìn như quỷ, không phải Tần Tranh nói muốn bắt quỷ sao? Cơn mưa đó thật kỳ quái]

[trên lầu không nên truyền bá phong kiến mê tín dị đoan, xã hội hiện đại không có quỷ, sao lại có thể tin lời Tần Tranh, một lời nói của con điên? Tôi nghĩ rằng họ đã gặp phải dã thú]

[đừng đánh nhau! Hãy nhìn đứa trẻ đó, nó không có bóng! ]

[!!! Xin lỗi, nó không ở dưới ảnh mặt trời, không có bóng! ]

[ Ahhh, nó đang làm cái quái gì vậy? Nó sao đi nhanh như vậy! ]

Trong sơn động, Lưu Hạ nhìn thấy Tần Tranh không thèm để ý tới bọn họ nói chuyện, càng nhìn đứa nhỏ này càng cảm thấy kỳ quái

"Tần Tranh, nói cho tôi biết, nó từ nơi nào tới? Là con của ai?"

Tần Tranh lấy trong túi ra mấy quả dại, chia cho An An,

Nếu nói ra thân phận thật sự của đứa nhỏ, chẳng phải dọa chết cả lũ sao?

"Con của tôi và Khương Nghiêu có vấn đề gì sao?"

Tần Tranh thản nhiên nói.

Khương Nghiêu: "..."

Những người khác. "..."

Làm sao cô dám nói điều đó! Không sợ Khương Nghiêu xé xác cô sao?

Những fan hâm mộ đang xem chương trình ngay lập tức bùng nổ.

Họ đều mắng Tần Tranh là đồ vô liêm sĩ và bảo cô tránh xa Khương Nghiêu

Khương Nghiêu họ nhẹ một tiếng, không nói gì.

Anh thấp giọng hỏi Tần Tranh: "Đứa nhỏ này cũng thủy quái có quan hệ sao?”

"Ừm."

Khương Nghiêu đoán rằng đứa trẻ không bình thường, nên anh cũng không quan tâm đến những lời nói vô nghĩa của Tần Tranh.

Lúc này Thưởng Tử Xuyên cũng phát hiện An An đang đứng dưới ánh mặt trời nhưng không bóng. Hắn nhìn chằm chằm hồi lâu, An An liếc nhìn hắn.

Đôi mắt của đứa trẻ đặc biệt u ám, Thường Tử Xuyên không hiểu sao cảm thấy lòng bàn chân ớn lạnh

"Nó. . . Nó không có bóng, vừa mới nghe Tiêu Thần Vũ nói nó có thể ăn thịt người gì đó."

Thường Tử Xuyên nghiêng người sang bên cạnh thì thầm với Lưu Hạ với khuôn mặt tái nhợt

"Cái gì?"

Đội mắt của Lưu Hạ mở to vì sốc, thở hổn hển.

"Tần Tranh! Nhất định phải đuổi nó đi!"

Khi cô nhìn An An, An An đã đi đến một nơi rất xa, dựa vào người Tần Tranh để ăn trái cây đại.

Lưu Hạ đột nhiên hét lên.

"Mau đuổi nó đi, nếu không đừng trách chúng ta vô lễ"

"Làm sao cô có thể vô sỉ như vậy"

"Tôi. . ." Lưu Hạ biểu lộ cứng đờ, "Tôi chỉ nghĩ đến an toàn của thành viên, đứa nhỏ này xuất hiện ở trong núi sâu, hiển nhiên kỳ quái."

"Tôi nói rồi, nó sẽ không hại người."

Hơn nữa có Tần Tranh quan sát, nó cũng không dám đã thương người.

"Cái đó cũng không được, nó là bom hẹn giờ"

"Đúng vậy, hài tử đi rồi, cha mẹ không phải rất lo lắng sao?" Thường Tử Xuyên sắc mặt cứng ngắc nói, "Không bằng đưa nó trở về"

Trong khi mọi người đang tranh cãi, An An lên đến bên cạnh Khương Nghiêu. Nhìn nửa cánh tay lộ ra ngoài, hắn nuốt nước bọt, sau đó há miệng cần cánh tay Khương Nghiêu.

"Buông ra " Nó vừa cắn, Tần Tranh liền kéo đầu nó, trầm giọng nói:

"Em nếu dám cắn, chị sẽ nhổ hết răng của em"

An An ôm đầu, đau lòng buông ra Khương Nghiêu.

Trên cánh tay của Khương Nghiêu có một vết răng sẫm màu, có một luồng khí đen kỳ lạ.

Cô nheo mắt lại, đáy mắt hơi tối.

Tần Tranh nằm lấy tay anh, trước tiên dùng linh lực hút ra ma khí, sau đó giúp anh chữa thương.

Tiện thể, cô giữ đứa trẻ lại đây, mặt lạnh nói. "Xin lỗi"

An An: "Hừ!"

Hai phút sau, trong sơn động vang lên tiếng kêu thảm thiết của đứa nhỏ.

"A! Đừng! Woooooo..."

Tần Tranh nhổ chiếc răng của nó bằng một cái kẹp.