Chương 26: Ta muốn ngủ cùng lều với anh

"Nếu muộn chút nữa! Tôi sẽ bị lôi ra ngoài"

Lưu Hạ cay đắng nhìn chằm chằm Tiêu Thần Vũ, "Nếu như tôi chết ở chỗ này, cho dù thành quỷ, tôi cũng sẽ không buông tha cho anh!"

"Các người cãi nhau cái gì?" Khương Nghiêu dùng khăn lông lau nước mưa trên tóc, lạnh lùng nhìn Lưu Hạ, trên khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt mang theo vài phần không kiên nhẫn. "Cô kêu cái gì, có thể để cho chúng tôi yên tĩnh một lát không "

"Anh..."

Lưu Hạ im lặng một lúc.

Nàng liếc nhìn Tần Tranh đang nghịch là bủa, cắn môi, trong mắt có chút không cam lòng.

"Cho anh một lá bùa bình an mới "

Tần Tranh bước đến chỗ Khương Nghiêu, đưa cho anh tấm bùa bình an.

Khi họ quay lại, trời bên ngoài mưa to, và quần áo của cả hai đều ướt sũng. Khương Nghiêu lúc này đang lau tóc, trên người vẫn còn ướt, nhưng người của Tần Tranh đã khô ráo.

Cô ấy làm như thế nào?

Khương Nghiêu kinh ngạc nhìn cô, không nói

"Chuyện gì?".

"quần áo của cô...."

Tần Tranh cúi đầu nhìn quần áo của mình, lại nhìn quần áo ướt sũng của Khương Nghiêu , cười nói: "tôi cũng có thể hong khô cho anh"

Khương Nghiêu nhướng mày, "Được"

"tôi có một điều kiện."

"Cái gì?"

"Tối nay tôi muốn ngủ lều của anh"

Sắc mặt Khương Nghiêu sững sờ trong chốc lát, đáng thương nói: "Tôi không mang theo lều"

"Ô hay."

"whee."

Tần Tranh nắm lấy cổ tôiy anh dùng tinh thần lực làm khô nước mưa trên cơ thể Khương Nghiêu.

Người lập tức khô, Khương Nghiêu mặc áo khoác vào. Ánh mắt của anh rơi vào lá bùa bình an trên tôiy, trong mắt lóe lên một tia lãnh ý.

Quay đầu nhìn Tần Tranh, cô đang xem ba lô của mình, trong đó có một đống đồ kỳ lạ

Anh nhìn những là bùa và dụng cụ đó, hơi sững sờ

Tại sao... ngủ trong lều với anh?

Khương Nghiêu muốn hỏi cô, nhưng khi nhìn thấy máy bay không người lãi của tổ chương trình bay đến, anh quyết định không hỏi

[Mưa xối xả vừa rồi lạ quá, sao chỉ mưa quanh quẩn bên hồ?]

[Tôi dường như nhìn thấy một bóng đen tóc dài trong mưa]

[Mẹ kiếp, có thủy quái thật sao? Nhưng không phải là thủy quái ở trong nước?]

[ trên lầu ngu ngốc? Tần Tranh lại nói dối chúng ta. Trong núi mưa lâm râm là chuyện bình thường, không có gì kỳ quái, cái bóng đen hẳn là một người trong đội ]

[Nhưng trông họ như bị sốc, chẳng lẽ họ gặp chuyện gì sao? ]

[ặc, khuôn mặt của mọi người đều rất nghiêm túc]

"Chúng ta rời khỏi đây trước đã"

Thường Tử Xuyên lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng trong hang động.

“Đội trưởng, người nghĩ như thế nào?"

Tiêu Thần Vũ nhìn Tần Tranh

"Chúng ta rời khỏi đây trước"

Sau đó, Tần Tranh đặt một ít giấy vàng trên mặt đất khô ráo, dùng bút mực vẽ bùa hộ mệnh, "tôi muốn đi bắt quỷ, thủy quỷ kia có chút lợi hại."

Đối với thần tiên như họ, bắt quỷ sẽ tăng công đức

Công đức càng nhiều, tu vi của khôi phục càng nhanh

"Cô có bệnh!" Lưu Hạ tức giận mắng, “Quỷ lợi hại như vậy, cô còn muốn bắt ả? Muốn chúng tôi liều mạng sao? !"

"Đúng vậy, vừa rồi tôi sợ chết khϊếp, còn tưởng rằng chính mình sẽ chết ở chỗ này."

Nữ bác sĩ bên cạnh Lưu Hạ cũng có chút bất mãn.

"Đi nhanh đi" Thường Tử Xuyên nói, "Loại chuyện này chúng tôi không đùa được"

"Có chút thực lực, nhưng không có nghĩa là tôi không xử lý được" Tần Tranh nói

"Cô cho rằng cô thi triển kung fu mèo ba chân, là thực sự có thể bắt ma sao?" Lưu Hạ cười lạnh, "Nếu người vừa bị trói là coi, có lẽ cô chạy không thoát. Đánh bại ả chỉ là may mắn mà thôi."

"Nhưng tôi còn cứu cô, đây là cách cô đối xử với ân nhân cứu mạng sao ?"

Tần Tranh nghiêng đầu đùa giỡn. "Chính bản thân không làm được thì cũng đừng áp đặt lên người khác, sau này tôi sẽ cho cô thấy, là vận may hay là thực lực."

Lưu Hạ mấp máy môi, muốn phản bác lại không biết nên phản bác như thế nào.

Việc Tần Tranh cứu cô là sự thật

Mặt cô đỏ bừng, trong lòng tràn đầy bất mãn, nhưng cô lại không thể làm gì với Tần Tranh.

"Kacha Kacha-"

Đột nhiên, một âm thanh phát ra từ bên ngoài hang động,

Biểu cảm của Tiêu Thần Vũ thay đổi ngay lập tức.

Hắn nhận ra giọng nói

Đó là âm thanh của đứa trẻ đó đang gặm tay người.

Là con ma đó trở lại một lần nữa?