Chương 25: Lôi Hỏa phù

"Cứu! Có cái gì đó bắt ta! Cứu với a a a a"

Giọng nói hoảng hốt của Lưu Hạ truyền đến, Thương Tử Xuyên và những người khác cũng nhìn thấy bàn tay nắm chặt lấy chân nàng

"Cái gì! Kéo cô ấy qua."

Mọi người đều vội vàng giúp, nhưng họ không thể kéo Lưu Hạ vào.

Bản tay đó nắm chặt mắt cá chân của Lưu Hạ, khi bọn họ kéo Lưu Hạ vào động, chủ nhân của bàn tay này cũng bị kéo theo vào trong động.

Mái tóc đen giống như lụa, kéo dài từ mặt đất.

"Ah..."

Một tiếng cười lạnh quái dị vang lên, cô gái tóc dài đội mưa từ dưới đất chui vào, âm trầm nói: "Là mày hại hài tử của tao? Vậy lấy mạng đền mạng đi."

Trên khuôn mặt nhợt nhạt hiện lên vẻ phản uất đôi mắt đỏ tươi.

"Á á!"

Lưu Hạ quay đầu lại, nhìn thấy sự xuất hiện của con thủy quỷ, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi.

Mưa bắn tung tóe càng lúc cũng lớn.

Cơn mưa như trút nước cũng từ ngoài hạng ập vào.

Toàn bộ hang động mặt đất đều ướt sũng, thủy quỷ nằm trên mặt đất, ướt sũng trong mưa.

Mái tóc đen xõa theo làn mưa, buộc chặt eo Lưu Hạ

"Mọi người đừng hoảng! Đứng ở nơi khô ráo!" Tổng Miểu Miểu đột nhiên kêu lên.

Nàng đứng ở trong cùng, cẩn thận quan sát, phát hiện tóc của thủy quỷ chỉ quần lấy Lưu Hạ và những người xung quanh, những người đó ít nhiều đều dính nước mưa

"Không! Tôi không muốn chết! Giúp ta với! Kéo lấy tôi!"

Thường Tử Xuyên đã giữ được Lưu Hạ lại, nhưng mái tóc của quỷ nước đã quấn lấy hắn, ném bay ra ngoài.

Mắt thấy Lưu Hạ sắp bị nước cuốn đi, ngoài sơn động lóe lên kim quang.

Lá bùa từ trong mưa bay tới, sau đó nổ vang một tiếng sấm sét.

Lôi Hỏa Phủ được kích hoạt, khi gặp mưa, nó tạo thành một tấm lưới điện kêu tanh tách quấn quanh nước, người thủy quỷ bùng cháy lên.

"Ah!"

Thủy quỷ hết lên một tiếng, ngay lập tức giật tóc ra sau.

Quay đầu nhìn ra ngoài sơn động, nhìn thấy hai bóng người đi tới, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi.

Trước khi Tần Tranh quay lại, cô ta đã nhanh chóng hòa vào cơn mưa lớn biến mất trong màn sương trắng như tuyết

“đội trưởng"

Tiêu Thần Vũ thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Tần Tranh và Khương Nghiêu quay lại

"Nó chạy nhanh thật."

Khi Tần Tranh đến hang động, cô nhìn thấy một sợi tóc bị cháy trên mặt đất.

Sau khi thủy quỷ chạy thoát, ngoài sơn động mưa cũng tạnh.

"Không ngờ trên đời này lại có quỷ"

Tiêu Thần Vũ sắc mặt tái nhợt, vừa rồi nghĩ tới thủy quỷ, trong lòng vẫn còn có điểm sợ hãi.

Những người khác không nói chuyên, sắc mặt đều khó coi.

"Vừa rồi kêu anh kéo tôi, anh làm sao không kéo! Muốn cái kia thủy quỷ ăn ta sao?"

Giọng run run, Lưu Hạ hỏi Tiêu Thần Vũ và Tống Miểu Miểu

Khi bị thủy quỷ quần vào người, Tổng Miểu Miểu ý thức được mình đang đứng ở nơi khô ráo, sẽ không bị thủy quỷ bắt, vì vậy trong tiềm thức lớn tiếng nói với những người khác.

Nghe được lời nói của Tống Miểu Miểu, vào thời khắc sinh tử mấu chốt, Tiêu Thần Vũ lập tức trốn vào chỗ khô

Nghe được câu hỏi của Lưu Hạ, Tiêu Thần Vũ thờ ơ nói. "Cô không sao chứ?"

Lưu Hạ vẫn không tin rằng có quỷ.

Hắn muốn tìm Tần Tranh và Khương Nghiêu, nhưng Lưu Hạ vẫn chế nhạo hắn, tại sao hắn lại cứu cô?