Chương 24: Đại ca, anh ăn tay không

Mười phút trước.

Tiêu Thần Vũ và những người khác đang trú mưa ở trong hang.

Bên ngoài mưa càng lúc càng nặng hạt, có nhiều sương trắng dày đặc. Sương trắng bay vào trong hang, tầm nhìn trong hang càng ngày càng giảm, mọi người dùng dụng cụ mang theo bên mình để nhóm lửa.

Ngọn lửa có thể soi sáng hang động, làm khô quần áo của họ.

Tiêu Thần Vũ ngồi bên đống lửa để sưởi ấm

Có lẽ là bởi vì ngọn lửa ấm áp quá thoải mái, hắn có chút buồn ngủ, sau đó ôm ba lô trong tay ngủ thϊếp đi

Những người khác cũng giống như hắn, ngủ thϊếp đi mà không có lý do.

Nhưng sau khi ngủ được vài phút. Tiêu Thần Vũ bị đánh thức bởi tiếng gặm nhấm.

Hắn mở mắt ra, thấy ngọn lửa trong hang đã tắt

Trong ánh sáng lờ mờ, có thể nhìn thấy một bóng hình nhỏ bé màu đen đang ngồi bên cạnh hắn, màu trắng giống như một đứa trẻ đang gặm thứ gì đó.

"Ba ha ha ha—"

Đứa trẻ gặm một cách ngon lành, nó ăn thứ gì trông giống như chân gà.

Tiêu Thần Vũ nhìn chằm chằm một lúc, cảm thấy hơi đói mà không rõ lý do

Đứa nhỏ tựa hồ ý thức được có người đang nhìn mình, nhanh chóng dừng lại, quay đầu nhìn về phía Tiêu Thần Vũ, ôn nhu hỏi: "Ca ca, anh cũng muốn ăn sao?"

Tiêu Thần Vũ vừa tỉnh dậy có chút choáng váng, hoàn toàn không biết việc một đứa trẻ xuất hiện trong hang động ở trong rừng sâu là kỳ lạ như thế nào!

Hắn nuốt nước bọt, hỏi đứa trẻ: "Có ngon không?"

“Ngon lắm." Đứa trẻ nghiêng đầu

"Cho anh một cái "

"Chỉ một cái thôi đó."

Đứa trẻ nhăn mặt, miền cưỡng đưa cho hắn một bàn tay còn sót lại.

Tiêu Thần Vũ nhìn kỹ hơn, mới nhận ra thứ mà đứa trẻ đưa cho là một nửa cánh tay! Sắc mặt tái xanh xám, tựa hồ đã chết rất lâu, trên bàn tay còn có máu!

Hắn lập tức mở to mắt.

Ba giây trôi qua.

"A a quỷ!"

Tiêu Thần Vũ ngay lập tức bật dậy, lấy là bùa mà Tần Tranh để lại, ném nó vào đứa trẻ.

"Đứng tới đây! Đừng tới đây"

"Tần Tranh, Tần Tranh, Có quỷ"

Ánh sáng của bùa trừ tà sáng lên trong hang, đứa trẻ gào lên thảm thiết chạy ra khỏi hang

Những người khác ngủ thϊếp đi mà không có lý do dần dần thức dậy.

"A á!"

"Quỷ a a a"

Tiêu Thần Vũ sợ đến mức quơ quơ cành cây.

Lưu Hạ tát vào đầu Tiêu Thần Vũ

"Tiêu Thần Vũ, anh bị điên à?".

Tiêu Thần Vũ che đầu bị đánh, tức giận trừng mắt nhìn.

“Tôi xin lỗi!"

Thấy mọi người đã tỉnh, Tiêu Thần Vũ ngừng quơ cành cây

"Vừa rồi trong sơn động có một đứa trẻ ăn thịt người, không thấy sao? Trong núi sâu này làm gì có đứa trẻ nào! Hơn nữa nó còn ăn tay người! Nhất định là quỷ. Chúng ta đi ra khỏi đây tìm Tần Tranh! "

“Anh tìm cô ta làm gì?"

Lưu Hạ cười lạnh một tiếng, "Ai bảo cô ta cùng Khương Nghiêu chạy loạn? Chết cũng đáng."

Sau cơn mưa lớn bên hồ, máy bay không người lái của nhóm chương trình không thể quay được. Không có máy quay trực tiếp trong hang nên lời nói của Lưu Hạ trở nên tùy tiện.

"Cái gì, không thấy, anh muốn đi, chính mình đi."

Tiêu Thần Vũ bị Lưu Hạ đập cho một cái.

Cảm giác như hắn đã trở nên điên cuồng sau khi kết thân với Tần Tranh một thời gian.

"Lửa tắt? Thảo nào lạnh như vậy."

Thường Tử Xuyên thấy ngọn lửa đã bị tắt, đứng dậy để nhóm lửa lại

Hắn cũng nghe được Tiêu Thần Vũ nói, cũng không có phản ứng gì, hiển nhiên hắn không tin.

Nhưng vừa định đốt lửa, bên ngoài đột nhiên có một trận gió thổi vào, dập tắt ngọn lửa vừa nhóm lên.

Điều này đã xảy ra ba lần liên tiếp.

"Sao lại không đốt được? Anh che chỗ hút gió lại, không cho gió thổi vào."

Thường Tử Xuyên nói với Lưu Hạ và những người khác

Lưu Hạ đứng lên trước giúp hắn chặn đường gió của hang động.

Gió lạnh thổi thẳng vào người, khiến cô cảm thấy lạnh sống lưng.

Đột nhiên, Lưu Hạ cảm thấy mắt cá chân của mình bị siết chặt

Cô cúi đầu nhìn, đột nhiên trên mặt đất xuất hiện một bàn tay tái nhợt, gắt gao nắm lấy mắt cá chân của cô.

"Á á!"

Tiếng hét của Lưu Hạ như xuyên thủng bầu trời.