Chương 3: Không bằng lấy thân báo đáp

Giang Cận Đồng muốn cho Khấu Tôn Dục một không gian độc lập nên không nhìn chằm chằm vào hắn.

Nàng đi sang một bên chuyển mấy khối đá, đặt nồi lên, cho xương heo đã làm sạch vào nấu canh, Khấu Tôn Dục không để ý, cô lấy gia vị nén trong không gian ra đặt vào.

Loại gia vị này khi cho vào nước sẽ tan ngay lập tức, không để lại dấu vết nhưng lại có thể làm cho món canh trở nên thơm ngon hơn, tương đương với tập hợp các loại nguyên liệu.

Không phải trong không gian không có nguyên liệu hoa hồi, nguyên nhân chủ yếu là môi trường hiện tại của bọn họ có hạn, nếu nàng lấy hết nguyên liệu hoa hồi ra thì sẽ thực sự khó giải thích.

Rốt cuộc, không ai mang theo nhiều gia vị như vậy khi chạy nạn.

Giang Cận Đồng liếc nhìn Khấu Tôn Dục vẫn còn đang bối rối với vỉ nướng của mình, ngồi sang một bên chia thịt lợn rừng thành từng miếng.

Khấu Tôn Dục Sau một thời gian dài nghiên cứu, cuối cùng cũng làm được vĩ nướng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Hắn ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở Giang Cận Đồng vừa sơ chế xong hết thịt lợn, liền đi tới bên cạnh, cầm lấy chiếc kệ, tìm chỗ thích hợp để đặt.

Một ngọn lửa đốt lên trên mặt đất, thịt xiên được đặt lên giá và nướng từ từ.

(Edit: Y Lan Như Mộng)

Dầu cùng nước trong thịt lợn được nướng ở nhiệt độ cao, nhỏ giọt trên lửa phát ra tiếng xèo xèo, hương thơm từ từ lan tỏa.

Màn đêm buông xuống nhanh chóng, gió mát thổi qua, Khấu Tôn Dục cảm thấy lạnh sống lưng, ở trong rừng núi bỗng có một cảm giác sợ hãi vô hình.

“Khụ..., cô nương, chúng ta qua đêm trong rừng liệu có ổn không?”

Giang Cận Đồng đang chuyên tâm nướng thịt, nghe Khấu Tôn Dục hỏi, nàng bừng tỉnh, nghi hoặc nhìn hắn:

“Trong núi rừng thì có chuyện gì?”

Ánh lửa phản chiếu lên khuôn mặt nữ tử, sáng rõ khuôn mặt nàng, khiến Khấu Tôn Dục cảm thấy tim mình đập loạn xạ, càng giống như bị yêu quái bắt cóc hơn.

Nhưng nếu cô nương này là quái vật thì sao? Ít nhất nàng ta đã giúp đỡ hắn.

Khấu Tôn Dục bình tĩnh lại hỏi:

“Ban đêm có thú dữ không?”

“Có ý gì?”

Giang Cận Đồng cười ngọt ngào, đôi mắt nheo lại thành hình vòng cung tuyệt đẹp.

“Đừng lo lắng, ta sẽ bảo vệ ngươi, tất cả những gì ta nói, nhất định sẽ làm được.”

Nhớ lại chiêu thức kỳ lạ Giang Cận Đồng lúc chiều chế ngự lợn rừng, Khấu Tôn Dục trong lòng nghi hoặc, nhìn thấy vẻ mặt nhân hậu của cô nương trước mặt, liền hỏi thẳng:

“Cô nương làm thế nào mà chế ngự được một con lợn rừng to như vậy.”

Giang Cận Đồng cảm thấy không có gì là không thể nói, dù sao Khấu Tôn Dục cũng không biết nguyên chủ nên nói:

“Ta là Huyền Sư, ta biết một ít Huyền Thuật, ta dùng trận pháp lên lợn rừng, khiến nó va chạm xung quanh.”

“Thì ra là vậy!”

Khấu Tôn Dục thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải yêu quái thì tốt. Lúc này hắn mới nhớ ra mình chưa hỏi tên nữ tử trước mặt.

“Tại hạ Khấu Tôn Dục, còn chưa thỉnh giáo đại danh cô nương.”

Giang Cận Đồng mỉm cười giới thiệu:

“Ta tên Giang Cận Đồng! Giang sơn như sông vẽ, Cẩn trong cây râm bụt, Đồng trong cây ngô đồng.”

“Thì ra là Giang cô nương.”

Khấu Tôn Dục suy nghĩ một chút rồi tự giới thiệu giống Giang Cận Đồng:

“Khấu Tôn Dục, Khấu chuẩn khấu, Tôn trong bình rượu, Dục sinh huy dục.”

(Edit: đoạn này không biết mình dịch có đúng không, bạn nào có cách dịch hay, chính xác hơn thì cho mình biết dưới phần bình luận nhé;))

“Ừm…”

Giang Cận Đồng sờ cằm, trầm tư gật đầu, ánh mắt sáng lên hỏi:

“Vậy ngươi thành thân chưa?”

Khấu Tôn Dục khó chịu tránh ánh mắt Giang Cận Đồng, lúng túng nói:

“Vẫn chưa.”

Giang Cận Đồng nghĩ một lúc thấy việc đính hôn trước ở đây khá phổ biến, nên hỏi lại:

“Đã đính hôn chưa?”

Trước kia Khấu Tôn Dục khó có thể đáp lại những lời thô lỗ như vậy, nhưng lúc này, hắn bất giác lắc đầu.

“Vậy ngươi có người trong lòng sao?”

“Không có.”

Giang Cận Đồng vui mừng hỏi câu cuối cùng:

“Vậy ngươi thích nam hay nữ?”

Khấu Tôn Dục không ngờ bị hỏi câu như vậy, nhất thời không nói nên lời, thấy vẻ mặt chờ đợi của Giang Cận Đồng, hắn đành phải đáp:

“Là nam nhân, đương nhiên ta thích nữ nhân.”

Giang Cận Đồng vui mừng đến mức muốn nhảy cẫng lên reo hò, dù bị bán đi ngay khi du hành xuyên thời gian nhưng ông trời vẫn ban cho nàng một tiểu ca ca đẹp trai như vậy, hơn nữa, giờ tiểu ca ca vẫn còn độc thân!

Điều quan trọng là hắn thích phụ nữ!

“Nếu ngươi họ Khấu, ta đây liền kêu ngươi A Dục đi!”

Giang Cận Đồng cảm thấy vui vẻ, nở nụ cười thật tươi:

“A Dục, rất vui được gặp ngươi!”

Khấu Tôn Dục không khỏi ho khan, hắn chưa bao giờ thấy nữ nhân nào có cảm giác quen thuộc như vậy, lỗ tai đỏ bừng, nói:

“Gặp được Giang cô nương, ta cũng rất vui.”

Giang Cận Đồng thầm thở dài, nàng đã chủ động gọi hắn là A Dục, sao hắn không thể gọi thân mật hơn, nói Giang cô nương từng cái một, quá xa lạ.

Bất quá, không khỏi dọa đến hắn, vẫn là tạm thời không sửa đúng đi.

Sau khi trao đổi tên, Khấu Tôn Dục hỏi Giang Cận Đồng về dự định của mình:

“Không biết cô nương định đi đâu?”

Giang Cận Đồng chớp mắt, nhìn lại ký ức của nguyên chủ rồi nói:

“Mọi người trong làng đang chạy nạn, ta cũng muốn đến Đông Dư để tìm lối thoát.”

Chạy nạn thực ra không phải là ý định ban đầu của Giang Cận Đồng, nguyên nhân chủ yếu là bây giờ mọi người đều chạy về nước Đông Dư, nếu không đi thì trông nàng sẽ không hòa đồng lắm phải không?

Hơn nữa, đã đến đây rồi, không biết khi nào đột ngột quay về, nếu không đi loanh quanh thì nàng sẽ tiếc cho chuyến phiêu lưu này.

“Giang cô nương muốn đi nước Đông Dư?”

Khấu Tôn Dục có chút thất vọng.

Giang Cận Đồng thấy vẻ mặt Khấu Tôn Dục biến đổi liền hỏi:

“A Dục không muốn đến Đông Dư sao?”

Khấu Tôn Dục khẽ lắc đầu:

“Thành thật mà nói, tại hạ là người kinh thành. Tổ tiên đã ở đó nhiều thế hệ, lần này ta đi một mình, đương nhiên là muốn trở về kinh thành càng sớm càng tốt. Vốn tưởng rằng cô nương và ta sẽ chung một con đường, nhưng bây giờ xem ra sợ không phải, nhưng cô nương đừng lo, khi ta trở về kinh sẽ báo đáp cô nương đã cứu mạng.”

Nói đến Giang Cận Đồn đến nước Đông Dư cũng chẳng có lý do gì, dù có đi chăng nữa thì bây giờ nàng nhìn thấy hình dáng trích tiên như thế vả lại yếu đến mức chân không thể đi được. Nếu không, đi đến kinh thành cùng hắn... Cùng nhau đi du lịch, lợi dụng sự yếu đuối của người khác... Không, chăm sóc tiểu ca ca trên đường đi đơn giản mà hợp lý.

Giang Cận Đồng lập tức đổi ý:

“Thật ra đi đâu đối với ta không quan trọng lắm. Công tử sắp về kinh, còn ta chỉ muốn tìm một nơi để mưu sinh cũng không phải là chuyện khó khăn, giờ ý ta là muốn đi cùng ngươi.”

Khụ..., không phải nàng không có nguyên tắc, mà đàn ông đẹp mới là nguyên tắc của nàng.

Trong mắt Khấu Tôn Dục hiện lên sự ngạc nhiên, hắn tưởng mình sắp chia tay với Giang Cận Đồng. Người lần đầu gặp, nhưng chính hắn cũng không biết tại sao lại nảy sinh cảm xúc khác lạ, nói một cách chính xác thì đó chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ và không có gì đáng ngạc nhiên khi bọn họ tách ra.

“Như vậy rất tốt, nhưng hiện tại ta không thể đi được, chỉ sợ lại phải làm phiền Giang cô nương nhiều hơn, trở về kinh thành nhất định ta sẽ cảm tạ ngươi.”

“Không phiền, không phiền!”

Giang Cận Đồng xua tay, khách khí như vậy làm gì? Sao không đồng ý luôn đi!

Tất nhiên nàng không nói ra vì sợ Khấu Tôn Dục sợ hãi.

Giang Cận Đồng dời mắt, tuy có sức "vác" Khấu Tôn Dục trên vai nhưng nhìn vào vẫn có chút không thích hợp nên vẫn phải tìm cách.

Thịt nướng đã chín, Giang Cận Đồng cầm thịt đưa cho Khấu Tôn Dục.