Chương 2: Lợn rừng tập kích

Khấu Tôn Dục chưa bao giờ nghĩ rằng trong đời sẽ có một ngày bản thân được một tiểu cô nương gầy gò bế lên như một chú gà con.

Nhưng cảnh tượng này vẫn thực sự xảy ra.

Lúc này, hắn ngẩng đầu nhìn nữ tử đã bế mình, thấy chiếc cằm trắng nõn mịn màng, sau đó là khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, Khấu Tôn Dục không nhịn được nuốt nước miếng.

Vừa mới mùa xuân nên y phục không quá mỏng, nhưng khi hai người dính chặt vào nhau như thế này, Khấu Tôn Dục vẫn mơ hồ nghe được nhịp tim đập thình thịch của Giang Cận Đồng, không khỏi cảm thấy tai mình quay cuồng, hơi đỏ.

Mười tám năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên hắn gần gũi một nữ tử như vậy.

Vẫn là khó thích nghi.

Giang Cận Đồng đang đi, cảm nhận được ánh mắt của Khấu Tôn Dục, liền cúi đầu liếc nhìn, thấy đôi tai đỏ bừng của hắn, Giang Cận Đồng nhếch môi nhẹ giọng nói:

“Đừng sợ, từ nay về sau ta sẽ bảo vệ ngươi, sẽ không có người bắt nạt ngươi nữa.”

Giọng nói ngọt ngào du dương của nữ tử nhẹ nhàng lướt qua tai, tựa như chim sơn ca đang hót bên tai, yết hầu Khấu Tôn Dục khẽ lăn qua lăn lại, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Nếu có người dám ngạo mạn như vậy trước mặt hắn khi hai chân còn nguyên vẹn, hắn nhất định sẽ không buông tha.

Nhưng bây giờ, hắn không hề có cảm giác khó chịu mà cảm thấy rất thoải mái.

Chẳng lẽ chỉ vì nàng ta cứu mình sao?

Khấu Tôn Dục không nghĩ nữa.

Mãi đến khi đi sâu vào rừng núi cạnh làng, Giang Cận Đồng mới dừng lại đặt Khấu Tôn Dục lên một thân cây đổ.

Rõ ràng hôm nay là thời gian ấm áp nhưng Khấu Tôn Dục lại vô cớ cảm thấy ớn lạnh, gần như không khỏi rùng mình. Khấu Tôn Dục cố gắng bình tĩnh lại, thấy cô nương trước mặt vẫn đang nhìn mình mỉm cười, hắn nói lời cảm ơn:

“Cảm ơn cô nương rất nhiều vì đã cứu ta, nhưng ta không biết tại sao cô nương lại đưa ta đến đây?”

Khấu Tôn Dục có nhiều điều muốn hỏi, chẳng hạn như tại sao một nữ tử lại có sức khỏe dồi dào và đi lại nhanh như vậy. Nhưng bây giờ hắn vẫn phải hỏi.

Giang Cận Đồng càng nhìn khuôn mặt tựa trích tiên của Khấu Tôn Dục càng thích, trước đây nàng chưa bao giờ nghĩ mình là người mê sắc đẹp, thậm chí còn tỏ ra có chút khinh thường những người như vậy, bây giờ hiểu rằng có lẽ nàng là người như vậy từ tận đáy lòng, là người yêu cái đẹp nhưng chưa từng gặp ai đẹp trai và hợp ý như vậy.

Khấu Tôn Dục cảm thấy khó chịu khi bị nhìn chằm chằm, không khỏi hơi cúi đầu, đưa tay lên miệng ho nhẹ để nhắc nhở.

Giang Cận Đồng hồi thần nhưng vẫn nhìn Khấu Tôn Dục với ánh mắt đầy sao:

“Dễ thôi, không cần khách sáo đâu, không ai dám đến gần núi rừng này, bây giờ cũng đã khuya rồi, ngươi cũng không đi được. Nghỉ ngơi ở đây sẽ không bị quấy rầy.”

Khấu Tôn Dục không ngờ rằng nguyên nhân của Giang Cận Đồng là như vậy, đúng là rừng núi không có ai quấy rầy, nhưng gần đó cũng không có ai dám tới, nhất định có rất nhiều rắn, côn trùng, chuột và kiến và họ có thể gặp phải những con thú hung dữ. Ở đây liệu có thực sự an toàn không?

“Cô nương, ở đây...”

Hắn còn chưa dứt lời, một tiếng gầm kỳ quái truyền đến, sau đó hắn nhìn thấy một đám bóng đen với tốc độ cực nhanh hướng về phía này chạy tới.

Khi ý thức được đó là chuyện gì, Khấu Tôn Dục cổ họng hơi nghẹn lại, nếu như trước đây có võ công chắc chắn sẽ không sợ, nhưng bây giờ, đôi chân của hắn dù mạnh đến đâu cũng không thể đi được. Cô nương này không thể như hắn ngày xưa nhanh nhẹn cùng lợn rừng to lớn tranh đấu.

Khấu Tôn Dục vừa định nói thì Giang Cận Đồng đã nhảy ra ngoài.

Con lợn rừng chú ý đến nàng nhe răng trong tư thế tấn công.

Giang Cận Đồng không phải đồ ngốc, chỉ dựa vào sức mạnh của nàng, không thể sánh được với con lợn rừng này, chỉ có Huyền Thuật mới có thể chiến thắng.

Nàng giơ tay lên thực hiện vài cú vuốt ve trong không khí, sau đó chạy xung quanh dường như không có trật tự nào trong rừng.

Lúc đầu, lợn rừng vẫn đuổi theo , nhưng sau khi chạy được vài bước, nó dường như phát điên chạy vòng quanh một cách tuyệt vọng cho đến khi ngất đi ngã xuống đất, sùi bọt mép.

Giang Cận Đồng rất tự tin vào Huyền Thuật của mình, không nghĩ con lợn rừng mình chơi cùng có thể đứng dậy được nữa nên cười chạy về phía Khấu Tôn Dục hỏi như muốn ghi công:

“Ngươi có muốn ăn thịt nướng không? Thịt lợn nạc và mỡ được nướng cho đến khi nóng hổi béo ngậy. Cắn một miếng là hoàn toàn thỏa mãn.”

(Edit: Y Lan Như Mộng)

Khấu Tôn Dục cau mày, vừa rồi còn chưa khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy hành động Giang Cận Đồng gầy gò, trong thoáng chốc hắn cảm thấy mấy tên côn đồ nói đúng, cô nương này có lẽ là yêu quái thật.

Bằng không thì không có cách nào giải thích vì sao một cô nương, lại có thể làm choáng váng một con lợn rừng khổng lồ?

Khấu Tôn Dục nhất thời không biết nên nói có hay không, bụng bất giác kêu lên, chợt hỏi:

“Ngươi có thể xử lý được lợn rừng không?”

“Ta có thể!”

Thấy hắn hỏi câu này, Giang Cận Đồng cho rằng hắn muốn ăn liền quay lại, đi tới chỗ con lợn rừng đang ngất xỉu, ngồi xổm xuống, từ đâu đó rút ra một con dao, nhanh chóng dùng một dao chém chết, rồi nhanh chóng xử lý.

Bộ lông của lợn rừng dễ dàng bị Giang Cận Đồng gạt sang một bên, con dao trong tay dường như đã hòa quyện với nàng nên rất dễ sử dụng.

Khấu Tôn Dục nhìn cảnh tượng này từ xa, thậm chí còn có ảo tưởng cô nương trước mặt thực chất là một tên đồ tể, nếu không thì khó có thể giải thích được rằng một nữ tử lại có sức mạnh to lớn đến mức có thể xử lý thịt lợn rừng một cách khéo léo.

Một lúc sau, Giang Cận Đồng tách sườn và một phần thịt heo ra, định làm món canh xương heo ngoài món nướng tối nay.

Giang Cận Đồng chào Khấu Tôn Dục rồi mang thịt lợn đã chuẩn bị sẵn ra về, không lâu sau nàng quay lại với một chiếc nồi trên tay, hình như thịt lợn đã được làm sạch.

Thấy Khấu Tôn Dục bối rối, Giang Cận Đồng cười giải thích: “Cách đây không xa có một con suối, ta lấy nó đi rửa thịt lợn. Tình cờ thấy một cái nồi, liền nhặt lên dùng. Ta đã rửa sạch cẩn thận!”

Điều này đương nhiên là sai, sau đợt hạn hán nghiêm trọng, dòng suối từ đâu đến? Hơn nữa, nàng cũng không dám sử dụng nồi xuất hiện ở nơi hoang dã, nhưng cái nồi này là cô lấy từ trong không gian ra, là cố ý chế tạo. Trông cũ kỹ nên xuất hiện ở đây không đột ngột.

Giang Cận Đồng luôn có một nguyên tắc, đó là dù hoàn cảnh có khó khăn đến mấy cũng phải ăn uống đầy đủ, không ăn những thứ không sạch sẽ, không tùy tiện xử lý, chính vì điều này mà nàng đã học được cách làm người. Nấu ăn vừa ngon vừa trông nghệ thuật.

Khấu Tôn Dục gãi gãi sau tai, cô nương hắn gặp không ngờ không chỉ cứu người mà giờ còn muốn nấu ăn cho hắn, cảm thấy hơi xấu hổ nên hỏi:

“Ta có thể giúp gì cho ngươi không?”

Giang Cận Đồng hiểu tâm trạng Khấu Tôn Dục lúc này, tuy nàng có thể làm được mọi việc, nhưng xem ra nàng thực sự không thể từ chối sự giúp đỡ.

Tuy nhiên, Giang Cận Đồng nhanh chóng nghĩ đến một việc, mỉm cười ngọt ngào đề nghị:

“Công tử, ngươi có thể làm một vỉ nướng được không? Chúng ta xiên thịt lợn lên vỉ rồi nướng sau nhé?”

Khấu Tôn Dục thở phào nhẹ nhõm, tuy từ nhỏ hắn đã sống một cuộc sống sung túc nhưng thỉnh thoảng vẫn cùng vài ba bạn tốt rời đô đi săn, tuy rằng hắn chưa từng tận tay làm việc này nhưng ít nhất cũng đã từng nhìn thấy. Với hắn mà nói hẳn là cũng cũng không tính khó.

Thấy Khấu Tôn Dục gật đầu, Giang Cận Đồng vội vàng nhặt vài cành cây xung quanh mang về.

Khấu Tôn Dục cầm cành cây lúng túng nghịch nghịch, trán lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.

Xem ra chuyện này không đơn giản như hắn tưởng tượng...

Quả nhiên, việc nhìn thấy và biết cách làm là hai việc khác nhau...