Chương 4: Giao dịch thương thành

Khấu Tôn Dục đã nhiều ngày không được ăn ngon, chỉ sống sót nhờ vài chiếc bánh bao bao còn sót lại trên tay.

Ba ngày nay chỉ còn lại một cái bánh, cuối cùng hắn cũng tìm được cơ hội mang ra ngoài ăn, không ngờ ba kẻ kia đột nhiên xuất hiện.

Nếu không phải mười ngày trước hắn bị phục kích, tách khỏi đồng đội, bị nhiễm độc ở chân, phải đi bộ hàng trăm dặm trốn khỏi kẻ truy đuổi, hắn đã không bị thương đến mức không thể đi được như bây giờ.

Nhìn miếng thịt nướng thơm phức, Khấu Tôn Dục rõ ràng đã mất trí, khi định thần lại thì thấy Giang Cận Đồng tìm đâu đó hai chiếc bát sứ, múc một ít canh xương trắng tươi ngon đưa cho hắn.

“Đây là thịt lợn rừng duy nhất của chúng ta tối nay. Ăn nhiều hơn để bổ sung sức lực. Ngày mai khi đến thị trấn, ta sẽ mua thêm đồ khô mang theo.”

Khấu Tôn Dục nhẹ gật đầu, dường như tin tưởng vô điều kiện, không hỏi bát sứ xuất hiện từ đâu.

Hắn nhận lấy bát từ tay Giang Cận Đồng, vừa uống canh xương nóng vừa ăn thịt heo quay.

Khấu Tôn Dục ngạc nhiên vì trong môi trường đơn giản như vậy, Giang Cận Đồng vẫn có thể nấu món thịt nướng và canh xương ngon đến vậy.

Giang Cận Đồng tỏ vẻ hoàn toàn không biết gì, đang chăm chú ăn món mình làm với vẻ mặt hài lòng.

Sau bữa tối, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm, nếu không phải đống lửa nướng vẫn còn thắp sáng, xung quanh chắc chắn đã bị bóng tối bao phủ.

Giang Cận Đồng dời mấy tảng đá quanh chỗ họ nằm, điều chỉnh tư thế như đang suy nghĩ, cho đến khi nở nụ cười khá hài lòng, rồi quay lại nhìn Khấu Tôn Dục nói:

“Yên tâm ngủ, tối nay ta sẽ bảo vệ ngươi."

Khấu Tôn Dục cảm thấy khá có lỗi khi để một cô nương bảo vệ mình, nhưng nếu yên tâm thoải mái tiếp nhận phần bảo hộ này, Khấu Tôn Dục trong lòng vẫn là cảm thấy băn khoăn, liền nói:

"Có lẽ cứ như thế này đi, vào lúc nửa đêm cô nương hãy đánh thức ta dậy canh gác."

Tuy chân không thể cử động nhưng ít nhất có thể canh gác, nếu gặp nguy hiểm có thể kịp thời đánh thức Giang Cận Đồng, còn hơn là phải canh một mình cả đêm.

Giang Cận Đồng không trực tiếp đồng ý mà mím môi cười nói:

"Được rồi, ngươi ngủ trước đi, sẽ không sao đâu."

Khấu Tôn Dục tựa lưng vào thân cây, hơi nhắm mắt, mặc nguyên quần áo khi ngủ.

Hắn đã không ngủ ngon trong nhiều ngày kể từ khi bị tách khỏi đoàn tùy tùng nên đã ngủ thϊếp đi trong một khoảng thời gian rất ngắn.

Sau khi xác nhận Khấu Tôn Dục đã ngủ, Giang Cận Đồng dùng tâm trí đi vào thương thành trong không gian.

Trong thế giới gốc của Giang Cận Đồng, mỗi Huyền Sư đều có thể mở khóa không gian di động, nhưng không phải ai cũng có thể mở được thương thành.

Bởi vì điều này, thương thành đặc biệt có giá trị.

Không gian của nàng là một mảnh thiên địa cuồn cuộn, không chỉ có Linh Tuyền có thể chữa khỏi mọi bệnh tật mà còn có thể trồng rau, cây ăn quả, chăn nuôi, mọi thứ nàng đặt vào đó đều không có thời hạn sử dụng và có thể bảo quản giữ tươi lâu.

Trước ngày tận thế, Giang Cận Đồng đã chọn một số hạt giống ngũ cốc chất lượng cao, cây ăn quả, hạt rau... để trồng trong không gian, còn nuôi gà, vịt, lợn, bò, cừu, thậm chí còn nuôi cá trong sông cạnh Linh Tuyền.

Ngoài những thứ này, nàng còn cất giữ một lượng lớn ngũ cốc và nhiều dụng cụ, nguyên liệu liên quan đến nấu nướng.

Giang Cận Đồng thậm chí còn kiếm được rất nhiều tiền từ việc bắt ma nên đã tự thưởng cho bản thân một căn biệt thự lớn.

Lúc đó nàng suy nghĩ đơn giản, chỉ nghĩ mình có thể sống sót đến tận thế, chỉ cần tích trữ một ít lương thực, không ngờ bây giờ lại có thể du hành xuyên thời gian.

Nếu biết có thể du hành xuyên thời gian, tại sao nàng phải mua căn biệt thự lớn, mua thêm đồ đạc bỏ vào không gian chẳng phải là tốt sao?

Nàng mới chỉ sống trong biệt thự lớn của mình được vài ngày.

Nói chung càng nghĩ càng đau lòng.

May mắn thay, nàng vừa phát hiện ra mình đã mở khóa được trung tâm thương thành, ở đó mọi thứ bản thân cần cần đều có thể mua hoặc trao đổi, Giang Cận Đồng thở phào nhẹ nhõm.

Thương thành vừa khai trương, số điểm của Giang Cận Đồng là con số 0 rất lớn, sau khi nhìn xung quanh, nàng treo tấm da lợn rừng đã được chế biến kỹ càng lên.

Dạo quanh thương thành không thấy có sản phẩm nào bán nên nàng tham khảo giá của các loại lông thú khác, ngẫu nhiên đặt giá 100 điểm, kết quả là chưa đầy ba giây đã có người mua nó.

Giang Cận Đồng không khỏi cảm thấy giá này quá thấp, đáng tiếc đây là lần đầu tiên tới thương thành, cũng chưa có kinh nghiệm, không ai biết thứ này lại dễ bán như vậy.

Giang Cận Đồng đem da heo rừng bỏ vào không gian, hoàn thành giao dịch thông qua thương thành, trong nháy mắt nàng được cộng 100 điểm vào số dư.

Nghĩ ngày mai phải đi xa nhưng không thể ăn hết số thịt lợn còn lại, Giang Cận Đồng tính toán lượng thịt sẽ tiêu thụ vào sáng mai rồi đem số thịt lợn rừng còn lại treo ở khu buôn bán.

Lần này nàng khắt khe hơn, định giá thịt lợn rừng chế biến riêng biệt theo từng bộ phận, mỗi mức giá đều đắt gấp đôi thịt lợn bình thường trong thương thành.

Mặc dù vậy, tất cả đều đã cháy hàng trong một khoảng thời gian rất ngắn.

Giang Cận Đồng suy đoán, thịt lợn rừng tuy không phổ biến trong thương thành nhưng lại là mặt hàng khan hiếm nên bán rất chạy.

Dù thế nào đi nữa, Giang Cận Đồng cũng khá hài lòng khi có thể đổi được hơn 300 điểm chỉ trong vài phút.

Sau khi ăn xong thịt lợn rừng trên tay, Giang Cận Đồng dạo quanh thương thành dùng ba mươi lăm điểm mua hai cái chăn, một cái thúng và một chiếc xe đẩy.

Thực ra nàng vốn định đổi một chiếc xe ngựa, tuy hơi đắt một chút nhưng vẫn tiện lợi hơn đúng không?

Nhưng nghĩ kỹ lại, rất khó giải thích tại sao nàng lại có cỗ xe ở vùng núi cằn cỗi này, nếu là Khấu Tôn Dục chắc chắn sẽ tin rằng thứ nàng nhặt được là ma.

Khấu Tôn Dục ngồi trên xe nàng đẩy trông đẹp hơn việc nàng cõng hắn.

Về phần đường núi này có khó đi không?

Không sao cả, nàng biết Huyền Thuật, dù đường núi có gập ghềnh đến đâu cũng có thể như đi trên mặt đất bằng phẳng!

Giang Cận Đồng lấy chăn đắp lên người Khấu Tôn Dục, lại cảm thấy lý do nhặt được chăn bông giống như cũng rất kỳ quái, thế là dứt khoát liền tại hư không vẽ bùa, thiết lập lên Khấu Tôn Dục sau khi tỉnh lại chăn bông sẽ tự động thu vào không gian.

Dạng này đã có thể bảo vào ban đêm sẽ không cảm lạnh, ban ngày đi đường lại không cần mang theo, còn không cần giải thích lai lịch chăn bông, như thế rất tốt.

Sắp xếp xong, Giang Cận Đồng tìm một chỗ thoải mái, đắp chăn và ngủ ngon lành.

(Edit: Y Lan Như Mộng)

Khấu Tôn Dục tỉnh dậy, thấy trời đã sáng, vội mở mắt, thẳng lưng lên, mới thấy cách đó ba bước, Giang Cận Đồng đang ngủ say.

Khấu Tôn Dục không khỏi cảm thấy áy náy, chẳng lẽ đêm qua hắn ngủ quá sâu, Giang cô nương không thể đánh thức hắn, lại nhịn không được nên ngủ quên? Điều này quá nguy hiểm.

Đêm qua Giang Cận Đồng đã làm bùa phép, khi Khấu Tôn Dục tỉnh dậy, không chỉ chiếc chăn trên người hắn mà cả chiếc chăn trên người nàng cũng biến mất theo.

Chăn ấm không còn, Giang Cận Đồng nhanh chóng tỉnh dậy, dụi dụi mắt nhìn Khấu Tôn Dục:

"Khấu công tử tỉnh sớm vậy?"

Nhìn trời trong xanh, Giang Cận Đồng lại thấy áy náy, hình như đã muộn rồi...

Khấu Tôn Dục áy náy nói:

“Đêm qua ta đã đem phiền phức cho Giang cô nương.”

Giang Cận Đồng nghe đến đây có chút xấu hổ, gật đầu cười nói:

"Dễ nói dễ nói, đã tỉnh, vậy chúng ta liền sớm đi dùng điểm tâm, không chừng trước giữa trưa liền có thể đuổi tới trên trấn."