Chương 1: Xuyên qua cổ đại

Bên tai vang lên tiếng sột soạt, Giang Cận Đồng chợt mở mắt ra, nhìn thấy là một khuôn mặt to béo, tục tĩu đang tiến lại gần.

"Tiểu nương tử cần phải ngoan một chút, lão tử dùng nửa cân bột mỳ trắng đem ngươi đổi lấy, ngươi cần phải hầu hạ lão tử thật tốt."

Sau khi giọng nói tham lam khàn khàn của nam nhân buông xuống, hắn ta duỗi đôi bàn tay thô ráp, đen đủi, hăng hái cởi trói cho Giang Cận Đồng.

Cái quái gì vậy?

Chưa kịp suy nghĩ, Giang Cận Đồng đã nhanh chóng nhảy lên đá văng dụng cụ gây án của nam nhân tục tĩu.

Nam nhân nặng nề ngã xuống đất, đau đớn ôm đũng quần không thể đứng dậy.

Hắn che thân dưới, tức giận hét lên:

"Giang Đại Nha! Ta có lòng mua lại ngươi, ngươi phục vụ ta như vậy sao?"

Giang Cận Đồng làm ngơ trước tiếng hét giận dữ của nam nhân, ngẩng đầu lên nhìn bộ bàn ghế cổ điển tồi tàn và ngôi nhà tranh rách nát trước mặt, cau mày bối rối.

Không phải nàng chỉ đang chợp mắt trong căn biệt thự mới mua sao?

Tại sao bạn lại đến một nơi xa lạ ngay khi vừa mở mắt?

Chẳng lẽ có đối thủ nào đó lợi dụng huyền thuật đưa nàng đến đây?

Không thể nào!

Suy nghĩ vừa trôi qua, đầu nàng cảm thấy đau nhói, hàng loạt ký ức không thuộc về nàng tràn vào đầu.

Đất nước nàng hiện đang ở là Bắc Minh, một năm hạn hán, hoàng đế ngu ngốc, quan lại tham lam, khiến nhiều người chết đói, những người sống sót dự định thu dọn đồ đạc lên kinh thành Đông Dư để tìm lối thoát, cha mẹ nguyên chủ cũng nằm trong đó.

Bởi vì nhi tử quý giá của họ muốn ăn bánh hấp bột mì trắng, họ liền đem nguyên chủ vướng víu bán đổi lấy nửa cân bột mì trắng cho một tên côn đồ du thủ du thực có tiếng xấu đồn xa trong làng, đồng thời họ sẽ dư được khẩu phần lương thực của nguyên chủ.

Giang Cận Đồng xót xa cho nguyên chủ, rõ ràng nguyên chủ đã nhiều lần lên núi tìm kiếm thức ăn bất kể nguy hiểm, suýt mất đi mạng sống, kết quả khi gia đình sắp rời đi liền tùy ý thản nhiên bán nguyên chủ.

Bất kể nàng đến đây vì mục đích gì, bây giờ nàng đã là nguyên chủ nên những ai từng bắt nạt nguyên chủ đừng mong sống thoải mái.

Giang Cận Đồng liếc nhìn người nam nhân khốn khổ đang cuộn tròn trên mặt đất, người đàn ông này khi còn ở trong làng thường lợi dụng gia đình dùng ánh mắt ghê tởm nhìn nguyên chủ, nếu như nguyên chủ không cố gắng mạnh mẽ, nàng không biết hắn ta sẽ tận dụng được bao nhiêu lợi thế.

Vì nam nhân này không thể kiểm soát phần thân dưới của mình nên nàng không còn cách nào khác ngoài việc tự mình ra tay.

Giang Cận Đồng giơ tay lên vung vài cái rồi di chuyển nhanh hơn về phía tên côn đồ.

Tên côn đồ chỉ cảm thấy một luồng khí tức ập đến, theo sau là một cơn đau nhói ở phần dưới cơ thể, như có hàng nghìn mũi kim đâm dày đặc vào đâu đó, nhưng cơn đau biến mất chỉ sau một thời gian ngắn.

"Chiêu thức đoạn tử tuyệt tôn, khỏi cảm tạ!"

Đạt được mục đích, Giang Cận Đồng khẽ nhếch môi, bất cần phủi bụi trên tay, liếc nhìn tên côn đồ đang nằm dưới đất rồi bước ra khỏi căn nhà tranh.

Tên côn đồ nghĩ đến sự kỳ lạ của Giang Cận Đồng, không dám ngăn cản, chỉ cảnh giác nhìn nàng, khi thấy nàng khuất dáng, hắn mới đứng dậy, nhổ nước bọt dữ dội về hướng Giang Cận Đồng rời đi.

...

Khi Giang Cận Đồng rời khỏi ngôi nhà rách nát, nàng nhìn thấy một ngôi làng hoang sơ vắng vẻ.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, thôn tuy nghèo nhưng lại có nhiều người ở nên rất náo nhiệt, đáng tiếc năm ngoái có một trận hạn hán, nhà nào cũng chật vật, ngay cả vỏ cây, rễ cây cỏ cũng không tha, như cũ có rất nhiều người không thể sống qua trời đông.

Vốn dĩ dự kiến sẽ trồng nhiều ngũ cốc làm khẩu phần ăn trong năm mới, nhưng trời vẫn không có một giọt mưa, dòng sông nguyên thủy trong làng đã cạn, mực nước trong giếng càng ngày càng thấp. Dân làng uống nước đã khó chứ đừng nói đến việc lấy nước tưới ruộng nên không cần thu hoạch.

(Edit: Y Lan Như Mộng)

Giang Cận Đồng bước xuống đất với đôi dép rơm xơ xác, xung quanh trống rỗng im lặng đến rợn người, như thể chỉ còn lại tiếng bước chân và tiếng thở của nàng.

Đột nhiên, một tiếng hét giận dữ vang lên cách đó không xa.

"Sao ngươi, một tên mặt trắng ẻo lả, dám cướp thức ăn của chúng ta? Các huynh đệ, đánh!"

Giang Cận Đồng khẽ cau mày, bước nhanh về phía có tiếng động.

Nàng thấy ba người đàn ông vây quanh đánh một người đàn ông mặc đồ trắng.

Người đàn ông mặc áo trắng nằm trên mặt đất, ôm chặt bánh bao trong tay, kệ cho những nắm đấm cú đá giáng xuống người.

Giang Cận Đồng không đành lòng khi thấy bắt nạt thiểu số, tuy không quen biết ba người đang đánh nhưng lại nhìn thấy tà khí từ bọn họ, chứng tỏ ba người này đã làm rất nhiều chuyện xấu.

Về phần người đàn ông mặc áo trắng nằm trên mặt đất, rõ ràng rất khó nhìn thấy tay và chân của hắn ta, tuy không nhìn rõ khuôn mặt nhưng trên người hắn toát ra một cỗ khí tức thuần khiết và chính trực.

Tất nhiên, Giang Cận Đồng sẽ không đứng yên khi người tốt bị kẻ xấu ức hϊếp.

Những người phía trước đang mải mê đấm đá người đàn ông mặc đồ trắng mà không hề nhận ra sự có mặt của cô, Giang Cận Đồng cúi xuống ngẫu nhiên nhặt ba hòn đá dưới đất ném thẳng vào ba người.

Trong phút chốc, ba người cảm thấy hai chân sau tê dại, chưa kịp ý thức được chuyện gì đã xảy ra thì chân đau đớn tột cùng ngã xuống đất.

Giang Cận Đồng vỗ nhẹ bụi trên tay rồi đi về phía họ, ba người ngã xuống đất và người đàn ông mặc đồ trắng đều nhìn cô.

Trong chốc lát, Giang Cận Đồng gần như không thể dời mắt.

Người đàn ông mặc áo trắng tuy rằng lúc này lâm vào cảnh khốn cùng, nhưng vẫn có đôi mắt trong veo, chiếc mũi thẳng, khuôn mặt tuấn tú không dính một hạt bụi, khí chất thần tiên tựa như khắc vào xương.

Giang Cận Đồng chưa từng thấy người đàn ông nào có dấu ấn như vậy, lúc này nàng muốn chạy tới nhìn kỹ thân thể người đó bảy mươi tám mươi lần, nhưng lại kiềm chế khi nghĩ đến mặt ba người bên cạnh khó coi. Nàng quay lại nhìn ba người họ bằng ánh mắt lạnh lùng.

"Sao lại bắt nạt người ta?"

Ba người đều chạy trốn đến thôn này, nhìn thấy người đàn ông mặc đồ trắng bệnh nặng, thấy trong tay hắn cầm một chiếc bánh bao mềm mại màu trắng như tuyết, bọn họ không khỏi muốn chộp lấy mà ăn. Họ không thèm để ý người đàn ông mặc áo trắng còn sống hay đã chết, nếu không đưa cho họ, họ sẽ nghĩ đến việc đánh hắn và cướp bánh bao đi.

Không ai ngờ rằng ba nam nhân trẻ tuổi khỏe mạnh lại bị một tiểu cô nương tưởng chừng như tay trói gà không chặt đánh ngã xuống đất.

Người lớn nhất trong ba người nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm vào Giang Cận Đồng, cố gắng đứng dậy, phát hiện cơ thể mình mềm nhũn căn bản liền không lấy sức nổi, lại gặp trước mắt tiểu cô nương nhìn như thật gầy yếu, càng là cảm thấy bị nhục nhã, giận dữ hỏi:

"Ngươi là yêu tinh từ nơi nào đến?"

Giang Cận Đồng không mấy quan tâm đến danh hiệu này, trước đây công việc của cô là cho mọi người xem bùa phong thủy bắt ma, có người nói cô là tiên nên lúc này cô có thể bình tĩnh trả lời:

“Đúng a, ta là yêu tinh vừa thi triển phép thuật lên người các ngươi. Trong vòng nửa nén nhang, gân mạch đứt đoạn, đau đớn mà chết."

Lời vừa dứt, trên mặt cả ba người đều lộ ra vẻ sợ hãi, ngoại trừ người nam nhân mặc đồ trắng đang nhếch môi cười nhạt.

Ba người còn chưa kịp phản ứng, Giang Cận Đồng đã quay mặt đi, nở nụ cười ngọt ngào với người đàn ông mặc áo trắng.

Nụ cười của tiểu cô nương giống như làn gió xuân thổi vào mặt, khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Giây tiếp theo, Giang Cận Đồng cúi người, giơ tay bế người mặc áo trắng lên, bước nhanh về phía ngoài thôn.

Khi ba người kịp phản ứng thì đã không còn thấy Giang Cận Đồng nữa, ba người sắp khóc, hối hận vì cái bánh bao mà mất mạng.