Quyển 1 - Chương 45: Tôi có thể sờ một chút không?

Trịnh Bân cảm thán Trịnh gia càng ngày càng náo nhiệt rồi. Trước kia trên bàn ăn chỉ có Trịnh lão và hai anh em cậu và Trịnh Hâm, tuy thi thoảng Tần Liệt và Mạnh Dật Hiên sẽ chạy đến làm khách, nhưng số lần chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Bây giờ không chỉ hai ông cháu Mạnh gia làm khách dài hạn, đến huấn luyện cuồng như Tần Liệt cũng mỗi sáng đúng giờ đến điểm danh. Đừng hỏi vì sao Trịnh Bân chỉ ngồi trong phòng mà lại biết, Tiểu Bảo Bối tự xưng hệ thống cấp thần không phải để trưng cho đẹp.

Vừa đến gần phòng ăn đã nghe thấy tiếng nói chuyện rôm rả, đương nhiên chủ yếu Trịnh Bân chỉ nghe thấy giọng Mạnh Dật Hiên là chính, tiếp theo là hai lão gia tử, thi thoảng Trịnh Hâm sẽ tiếp lời, còn riêng Tần Liệt thì đừng mong cậy được miệng của hắn.

Tần Liệt nghe thấy tiếng bước chân tiến về phía này, hai mắt ngước lên hướng về phía cửa, không lâu sau đã thấy bóng dáng thiếu niên mình vẫn luôn muốn gặp.

Hôm nay cậu ấy không mặc chế phục của hệ bổ trợ hay trang phục hưu nhàn mà hắn từng thấy trước đó, mà là chế phục dành cho lão sư của trường học. Chế phục của Tần Liệt đồng dạng cũng là màu đen nhưng nếu đứng chung với thiếu niên với nhìn ra điểm khác biệt.

Trước đây hắn chỉ cảm thấy thiếu niên hợp với màu trắng, lúc này không thể không thay đổi cách nhìn. Màu đen mặc trên người khiến cho cậu biểu hiện ra một phong vị khác.

Hiển nhiên những người khác cũng nhận ra Trịnh Bân tiến vào, đồng thời bị kinh diễm bởi tạo hình mới của cậu. Chỉ là sự kinh diễm này không kéo dài quá lâu, vì họ đã bị sự xuất hiện của yếu tốt khác kéo đi.

“A? Dị thú hình lang? Giống gì thế? Sao ta không thể cảm ứng được nó?” Mạnh lão hứng thú nhìn Tiểu Bảo Bối bệ vệ ngồi xổm bên cạnh Trịnh Bân. Là một Thuần Thú Sư đỉnh cấp, mỗi con dị thú tiến gần trong bán kính 1 km ông đều có thể cảm ứng được, trừ những dị thú có thiên phú ẩn mình đặc biệt hoặc cấp cao hơn ông, nhưng đương nhiên là trường họp thứ hai là không thể nào rồi.

“Bề ngoài khá giống Ảnh Lang cấp bảy nhưng màu lông không giống, hơn nữa khung xương nhỏ hơn một chút. Chẳng lẽ đây là Ảnh Lang biến dị?”

Mạnh Dật Hiên cũng là một thuần thú sư, tuy hắn mới chỉ cấp bốn, nhưng nhận biết về dị thú là được Mạnh lão hun đúc mà ra, chính mình cũng từng gặp Ảnh Lang bản thật khi cùng gia gia đi thám hiểm.

Mạnh Dật Hiên có thể nhác chuyện tu luyện, nhưng niềm yêu thích đối với dị thú được thừa hưởng từ di truyền Mạnh gia thì không thể phủ định. Vừa nhìn thấy Tiểu Bảo Bối đã muốn nhào tới, nhưng lại bị bộ dáng gie nanh dọa nạt của nó hù lại, đành phải tiếc hận đánh giá từ xa.

“Thành Hi, con sói này ở đâu ra vậy? Không phải thời gian qua con vẫn luôn ở trong phòng sao?”

Trịnh lão thông qua đại quản gia biết được gần đây Trịnh Thành Hi có đặt mua một ít thứ, nhưng không thể ra mặt kí nhận, nên muốn nhờ quản gia nhận giúp. Ông không biết bên trong có thứ gì, nhưng hẳn có liên quan đến dị thú đột nhiên xuất hiện này.

“Gia gia không phải thắc mắc con như thế nào đạt điểm tuyệt đối trong kì thi sao? Nó là minh chứng tốt nhất.”

Trước mặt Trịnh lão Trịnh Bân không thể qua loa như khi nói với Hình Sin được, cho nên lời giải thích cũng dài hơn không ít.

“Đây là Tiểu Bảo Bối, robot quản gia trí năng bản dị thú. Mọi người cũng biết robot trí năng ngày nay rất hiếm, giá cả lại cao dọa người. Nhưng nếu để so sánh Tiểu Bảo Bối với những dòng robot kia, ta có thể tự tin nói rằng nó là robot trí năng tân tiến nhất.”

Như để chứng minh lời cậu nói, Tiểu Bảo Bối vô cùng phối hợp vươn mình lên, mặt thú đanh lại nghiêm túc, đồng thời giọng nói không giống máy móc từ chiếc miệng rộng tự động phát ra.

“Xin chào, ta là Tiểu Bảo Bối - robot trí năng chuyên thuộc của chủ nhân, là một robot quản gia xứng chức, ta nhất định sẽ chăm sóc chủ nhân thật tốt.”

“Cho nên ý cậu đây không phải là dị thú thật, mà là một robot trí năng?” Mạnh Dật Hiên vô cùng kinh ngạc, trong lòng không còn phòng bị như trước, muốn lại gần xác nhận một chút.

Nói đây là robot trí năng, thật sự Mạnh Dật Hiên không dám tin. Hiện nay robot bản mới nhất thoạt nhìn rất giống đồ thật, chỉ cần để ý kĩ vẫn nhìn ra được điểm khác biệt. Nhưng Tiểu Bảo Bối không giống a, toàn thân linh động nhẹ nhàng, ánh mắt cơ trí sáng ngời, cùng với bộ lông đen trắng điểm xuyết vô cùng uy vũ. Nhưng nó vừa rồi đã cất tiếng nói nha, đây thật sự là robot trí năng?

“Tôi có thể sờ một chút không?” Mạnh Dật Hiên miệng vừa nói nhưng tay đã hạ xuống, xong hậu quả sau đó thì không bao giờ hắn muốn nhớ lại.

Chỉ thấy tay hắn còn chưa chạm vào bộ lông đã bị giật bắn ra ngoài, hơn nữa độ giật còn không hề nhẹ. May ma pháp của Mạnh Dật Hiên hệ hỏa, có độ tượng hợp nhất định với hệ lôi, nên sau khi bị giật cũng chỉ khiến hắn ngã nhào ra đất, cùng với bộ tóc được chải chuốt gọn gàng bị dựng từng nhúm thẳng đứng như lưng nhím, cộng thêm gương mặt với làn da bánh mật bị hun thành đen sì.

“Ha ha ha…” Mạnh lão thấy vậy thì khoái chí cười lớn, chẳng hề có ý thức lo lắng cháu mình có bị thương hay không.

Có gì mà phải lo, người Mạnh gia ai mà không da dày thịt béo, chút điện giật đó chẳng đáng mấy phân lượng.

Khóe miệng Tần Liệt hơi nhếch lên, đứng dậy đi về phía Tiểu Bảo Bối.

Cùng là hạ tay xuống xoa đầu chó, nhưng Mạnh Dật Hiên lại bị giật bay, còn đối với Tần Liệt lại cực kì chân chó, tay hắn còn chưa kịp hạ tới thì nó đã nhổm đầu lên mặc đối phương muốn làm gì thì làm, đã vậy Tần Liệt còn nhượng bộ xoa đầu nó thật.

Tình cảnh này đập vào mắt Mạnh Dật Hiên làm hắn vô cùng ghen tị, xong ý thức được vẻ ngoài hiện tại của mình rất tệ, vì thế xin phép hai lão gia tử để mình đi tút tát lại một chút, lúc bước qua Tần Liệt và Tiểu Bảo Bối còn không ngừng ném ánh mắt oán phụ nhìn bọn họ.

“Được rồi, thời gian không còn sớm, các cháu còn phải đi dự lễ khai giảng không phải sao? Mau ngồi xuống cả đi.”

Trịnh lão ho nhẹ một tiếng. Dù ông cũng rất tò mò về Tiểu Bảo Bối, xong vẫn không quên chính sự.

Trịnh Bân sau khi giải thích xong đã sớm ngồi xuống, vốn ban đầu là cậu ngồi kẹp giữa Mạnh Dật Hiên và Trịnh lão, nhưng Mạnh thiếu vì chỉnh trang lại đã rời đi, Tần Liệt vốn ngồi đối diện chớp được thời cơ chiếm chỗ của hắn. Bởi vậy khi Mạnh thiếu trở lại không còn cách nào khác phải ngồi xuống chỗ ban đầu của Tần Liệt dưới ánh mắt viên đạn bọc đường của Trịnh Hâm ở bên cạnh.

“Hôm nay Thành Hi đến nhận công tác luôn đúng không? Tuy hiện tại cháu là lão sư, nhưng không được tỏ ra ngạo mạn, phải khiêm tốn đối nhân xử thế, có hiểu hay không?”

“Cháu biết rồi ạ.” Trịnh Bân gật gật đầu.

“A? Vậy từ bây giờ chúng ta phải gọi Trịnh Thành Hi là lão sư sao? Trịnh lão sư?” Mạnh Dật Hiên lại bắt đầu trưng ra bộ mặt thiếu đánh, mặt ngoài thì trêu chọc Trịnh Bân, nhưng bên trong lại đánh chủ ý với Tiểu Bảo Bối.

Hừ, hắn không tin con robot này luôn bày ra phòng bị người như thế, nhất định phải tìm cách sờ được bộ lông kia.

“Đương nhiên là phải gọi lão sư! Học hành cho tử tế, đừng ham chơi, không cha mẹ người lại bù lu bù loa với ta, rất phiền!” Mạnh lão không khách khí vỗ đầu hắn.

“Ách… Cháu biết rồi.” Mạnh thiếu buồn bực ôm đầu hứa hẹn. Sao cuộc đời hắn lại khổ bức như vậy, ai cũng bắt nạt hắn không à.

.

Mọi người dùng bữa xong thì dùng phi hành khí của Mạnh Dật Hiên đến trường học, khi bước vào cổng trường thì mình Trịnh Bân một ngả. Không giống mấy người Tần Liệt chỉ cần đi hội trường khai giảng tụ tập, Trịnh Bân phải đến khu dành cho lão sư để chào hỏi và nhận công tác trước, tiếp đó mới theo các lão sư đến hội trường.

Việc chào hỏi này không đơn giản chỉ là các lão sư cùng khoa, mà là cả các lão sư cao tầng như viện trưởng và hai vị phó viện trưởng nữa. Nghe nói họ rất gặp cậu từ lâu rồi, nhưng biết cậu đang vướng thực nghiệm nghiên cứu nên không tiện mở lời. Ai cũng biết không thể làm phiền thiết kế sư khi họ đang nghiên cứu, nếu không hậu quả sau đó khồng cần phải bàn nữa.

Rút kinh nghiệm chuyện kí chủ bị lạc đường lần trước, lần này Tiểu Bảo Bối tiên phong làm hoa tiêu chỉ đường. Bởi thế không ít quân giáo sinh nhìn thấy hình ảnh một con dị thú hình lang phong thái hiên ngang đi đằng trước, mà phía sau là một thiếu niên mặc chế phục của lão sư.

Vừa nhìn chế phục mặc trên người thiếu niên họ đã lập tức nhận ra cậu là ai. Dù sao mặt non như vậy đã làm lão sư tại Viện Quân Giáo Liên Bang chỉ có mỗi một người.

Mọi người không ngờ mình vừa đến trường đã thấy được người nổi danh, không ít kẻ rục rịch muốn lân la làm quen, xong lại e ngại trước con dị thú đi đằng trước.

Không biết ai thốt lên con dị thú kia rất giống Ảnh Lang cấp bảy, như vậy càng khiến nhiều người nhát gan rút chân lại đi vòng.

Nhưng mà thật ra vẫn có người không sợ chết đứng chặn trước mặt thiếu niên.