Quyển 1 - Chương 44: Luân Ý Côn

Quá trình chế tạo đã đến nút thắt của giai đoạn cuối cùng, Trịnh Bân chỉ cần phải lắp ráp và thực nghiệm xem còn điểm nào thiếu xót hay không.

Ngày mai là khai giảng rồi, tuy Trịnh Bân tới trường không phải tư cách là học viên mà là giảng viên thực tập, xong cậu vẫn phải có sự chuẩn bị nhất định.

Trong những ngày này không phải không có ai đến tìm Trịnh Bân, ví dụ điển hình trong đó là vị sư phụ mình mới nhận trước đó - Trần Sương.

Mục đích của bà cũng không có gì lớn, bản thân mới nhận được một học trò giỏi, nên muốn cậu đến nhà mình chơi, tiện thể giới thiệu phòng thực nghiệm mà sắp tới sẽ phải thường xuyên ra vào một chút.

Xong Trịnh Bân bận đến nỗi không thể phân thân, chỉ có thể áy náy giải thích rằng hiện tại bản thân đang có nghiên cứu cần thực nghiệm ở giai đoạn quan trọng, muốn hoàn thành cần một đoạn thời gian nữa, sau đó hứa hẹn khai giảng xong nhất định sẽ đi qua.

Cũng là một cuồng công tác Trần Sương rất thấu hiểu chuyện này, sảng khoái phẩy tay bảo cậu không cần lo lắng, cứ thực nghiệm cho tốt, việc qua chỗ bà không cần phải vội.

Thời điểm nhiệm vụ thông báo hoàn thành cũng là lúc Trịnh Bân cả người lẫn tinh thần mệt mỏi không muốn ngắc ngứ. Cậu vừa ra khỏi khoang giả lập đã tìm đến chiếc giường thân thương nằm vật xuống, một lòng suy nghĩ muốn ngủ ngon một giấc rồi tính những chuyện khác sau.

Trịnh Bân cứ vậy an giấc ngọt ngào trên giường ngủ, lại không biết ngay sau khi mình vừa bước ra không lâu từ trong hư không bỗng xuất hiện một bóng đen lao ra, nhưng khi tiếp đất lại không tạo ra bất kì tiếng động nào.

Là một robot bảo mẫu xứng chức, ra đa của Thập Tứ lập tức phát giác ra trong phòng chủ nhân có thể vật lạ xuất hiện, hơn nữa kết cấu thoạt nhìn rất giống mình, chương trình lập tức đưa ra phán đoán cần phải báo động cho chủ nhận biết.

Chỉ là bóng đen kia có thể để Thập Tứ làm chuyện đó sao? Dùng không đến mười giây cài lại chương trình cho Thập Tứ, để nó không còn ý thức phòng bị với mình, cùng nhận thức một chút thân phận của mình.

Hừ, nó đã không vừa mắt tên này lâu lắm rồi, luôn can thiệp vào sinh hoạt của kí chủ. Bây giờ Tiểu Bảo Bối có thân thể mới rồi, mấy việc kia không cần con robot ngốc nghếch này làm nữa.

Thập Tứ: “QAQ”

Nếu Thập Tứ có ý thức của riêng mình, hẳn hiện tại sẽ khóc không ra nước mắt. Nó là robot bảo mẫu, mọi lập trình tạo ra đều mang tới mục đích chăm sóc thật tốt cho đời sống sinh hoạt của chủ nhân. Không biết ở đâu nhảy ra một tên muốn cướp việc của mình, Thập Tứ rất muốn kháng nghị!

“Thập Tứ ngốc, đi sạc điện của ngươi đi, cái loại robot lỗi thời như ngươi mà cũng đòi chăm sóc chủ nhân.” Husky Tiểu Bảo Bối dùng phương thức truyền thẳng thông tin để không làm phiền giấc ngủ của Trịnh Bân, đồng thời không chút ngại ngùng hắt hủi Thập Tứ.

“…”

Thập Tứ có thể nhận ra sự trào phúng của một con robot sao? Chỉ cho đây là mệnh lệnh của robot “cấp cao” hơn mình, nên ngoan ngoãn di chuyển đến chỗ sạc điện trong góc phòng.

Tiểu Bảo Bối đối với động tác chấp hành của Thập Tứ rất hài lòng, sau đó hí hửng nhảy phốc lên chiếc giường lớn nằm cạnh kí chủ.

Ừm, chiếc giường thật êm ái, tuy hiện tại nó là robot không cần nghỉ ngơi, nhưng có thể chuyển chế độ ngủ để tiết kiệm năng lượng.

Vì vậy khi Trịnh Bân thần thanh khí sảng tỉnh lại đập vào mắt là một quả cầu lông.

Quả cầu lông này xen lẫn giữa hai màu đen trắng, khi sờ vào liền truyền đến xúc cảm mềm mại chân thật. Nếu không phải hàng này là do tự chính mình làm ra, Trịnh Bân thậm chí sẽ cho rằng đây là một con chó thật ấy chứ.

Trịnh Bân tự nhận mình không phải kẻ cuồng lông, nhưng vô cùng thích sờ soạng Tiểu Bảo Bối, xúc cảm kia không phải muốn ngừng là ngừng được, đến mức Tiểu Bảo Bối không còn cách nào khác đành phải chuyển sang chế độ hoạt động.

“Này này, tuy cậu là người chế tạo ra thân thể này, nhưng giờ nó là của tôi, đừng sờ tùy tiện như vậy, người ta sẽ xấu hổ! (>_<)”

“Là một con robot thì có gì mà xấu hổ chứ?” Khinh bỉ.

“Có định nghĩa robot thì không được xấu hổ ư? Tôi cũng có ý thức của riêng mình nhé.” Tức giận.

Trịnh Bân không nhịn được phì cười, cả người lập tức sinh động hẳn lên. Mặc kệ Tiểu Bảo Bối nằm ườn trừng mắt nhìn mình, thiếu niên chậm rãi ngồi dậy đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, sau đó mở tủ quần áo lấy ra chế phục của lão sư kiến tập mới được nhà trường gửi đến ngày hôm qua.

Chế phục này cũng được phỏng theo quân trang của quân đội, xong không phải là màu trắng như hệ bổ trợ, mà là màu đen.

Bình thường Trịnh Bân không thích trang phục màu tối, nhưng lại rất hài lòng với bộ chế phục này. Mặc trên người không chỉ khiến mình càng có khí thế hơn, còn khiến thiếu niên thoạt nhìn không còn non nớt như trước nữa.

Thân thể này mới có mười bảy tuổi đã đi làm thầy giáo, nếu không ăn mặc chững trạc một chút, lên lớp không cẩn thận sẽ bị hiểu nhầm thành bạn học.

Vẫy vẫy để Tiểu Bảo Bối chạy tới đứng cạnh mình trước gương, Trịnh Bân càng xem càng thấy hài lòng. Hình ảnh này làm cậu nhớ đến mấy bức tranh quân khuyển bên quân nhân từng hot trên mạng xã hội mà mình đã thấy ở thế giới cũ, thầm nghĩ mình và Tiểu Bảo Bối giống đến bảy tám phần.

Trang bị hình ảnh đầy đủ, tiếp theo xét thấy còn chút thời gian, Trịnh Bân kiểm tra tích phân của mình một chút. Ngoài nhiệm vụ tượng kỳ lân chưa có thời gian làm, hai nhiệm vụ còn lại Trịnh Bân đều đã hoàn thành, tích phân một bước nhảy vọt đến trị số hơn 15000.

Mới đầu Trịnh Bân còn định đổi kỹ năng chữa trị tinh thần lực trị giá 12000 để chữa bệnh cho Trịnh lão, sau khi Trần Sương gửi đến lịch công tác ở trường và phòng thực nghiệm thì lập tức thay đổi chủ ý.

Vẫn luôn cho rằng thời gian kỹ năng sáu tiếng với mình là đã đủ dùng, nhưng hiện tại công tác thay đổi, cộng thêm một Tần Liệt có ý đồ với mình, Trịnh Bân không còn cách nào khác đành phải hi sinh 7000 tích phân để khiến kỹ năng “Ta là đóa hoa cao lãnh” tăng lên hai cấp.

Vốn là 6 giờ, hiện tại đã tăng lên 12 giờ, bằng với thời gian làm lạnh kỹ năng, Trịnh Bân sẽ có nhiều thời gian hơn khi ra ngoài.

Còn 8200 tích phân, Trịnh Bân muốn mua một kỹ năng có thể kết hợp với Gậy Như Ý. Có thần binh trong tay mà không biết sử dụng thì cũng như không, cậu lướt một đường liền tìm được kĩ năng mình cần.

“Luân Ý Côn” - Côn xoáy như bão táp, một gậy đánh xuống liền rung chuyển trời đất. Kỹ năng chỉ thích hợp với người dùng côn làm vũ khí, yêu cầu thể chất cấp B là có thể dùng.

“Luân Ý Côn” muốn đổi cần 3000 tích phân, đắt gấp rưỡi “Phong Hình quyền”, xong tiền nào của đấy, chỉ cần đọc qua giới thiệu về kĩ năng đã đủ thấy sau khi luyện thành thì sẽ tạo ra uy phong bực nào.

Trịnh Bân rất muốn tìm nơi để luyện độ thuần thục, nhưng thời gian hiển nhiên không cho phép. Ngay khi cậu vừa mua kỹ năng xong, bên ngoài đã truyền đến tiếng gõ cửa.

“Thiếu gia, cậu đã dậy chưa? Hôm nay là ngày khai giảng, gia chủ kêu tôi gọi cậu xuống ăn sáng.”

Hiện tại đã qua mười ba ngày, người làm được căn dặn không hề tiến gần phạm vị phòng ngủ của Trịnh Bân, chỉ thi thoảng vài ngày lại có hàng chuyển phát nhanh được chuyển đến được đề tên người nhận là thiếu gia, tuy không biết bên trong là cái gì, nhưng vì đã được dặn trước, nên bọn họ chỉ để chúng ở trước cửa phòng cậu rồi rời đi, không một ai tỏ ra tò mò hay tọc mạch.

Thật ra không phải không có ai tò mò, ví dụ như Hình Sinh hay Trịnh Hâm, không vừa mắt đối phương nên luôn dùng ác ý phỏng đoán, còn vô ý vài lần muốn kiểm tra hàng chuyển phát vì sợ bên trong có thể là đồ nguy hiểm.

Nhưng người được ủy thác nhận chuyển phát là đại quản gia. Vị đại quản gia này đã đi theo Trịnh lão rất lâu, vô cùng có tiếng nói trong nhà, đến Trịnh Hâm hay Trịnh Thành Hi trước đây cũng phải e dè ba phần. Cho nên đừng nói là Hình Sinh, Trịnh Hâm cũng không dám làm loạn trước đại quản gia.

Thật ra mấy kiện hàng chuyền phát này cũng chẳng có gì, Trịnh Bân làm vậy là để cho sự xuất hiện của Tiểu Bảo Bối trước mặt mọi người không quá đột nhiên mà thôi.

Tiểu Bảo Bối trong thời gian này sẽ cùng lui cùng tiến với cậu, nhiều người đã biết đến sự xuất hiện của nó, giải thích với người trong nhà có thể dùng cớ đã nói với các vị giáo sư trước đó.

Bởi vậy khi Hình Sinh thấy người mở cửa không phải thiếu gia mà là một con thú lớn bằng nửa người lao ra thì giật mình lùi lại, đồng thời mở ra hình thức chiến sĩ hét lên.

“Yêu nghiệt từ đâu tới???”

Ngay khi đấu khí vô hình chuẩn bị chém xuống thân thể “dị thú”, bên tai Hình Sinh liền nghe thấy âm thanh lãnh đạm của thiếu gia:

“Dừng tay.”

“Hừ, quản gia ngu ngốc.”

Hình Sinh ngây ngốc nhìn con “dị thú” vừa phát ra tiếng nói khinh bỉ hắn. Dị thú có thể nói sao? Đương nhiên là không. Nhưng con hàng trước mắt là chuyện gì? Ánh mắt còn nhân tính hóa như vậy?

“Thiếu gia đây là?”

Không còn tâm trí để bụng Tiểu Bảo Bối khinh bỉ mình, Hình Sinh càng muốn có một lời giải đáp với sự xuất hiện của nó hơn.

“Robot trí năng, Tiểu Bảo Bối.” Trịnh Bân lời ít ý nhiều trả lời Hình Sinh, sau đó lướt qua hắn đi xuống lầu.

Tiểu Bảo Bối ném ánh mắt hả hê nhìn quản gia đang hóa đá, sau đó chân chó chạy theo kí chủ.

Ha ha, tên quản gia này vừa nhìn đã biết không phải người tốt lành gì. Suốt ngày tò tò theo sau nữ chính, tâm tư tưởng che giấu tốt nhưng vẫn bị nó phát hiện ra.

Ngoài Tần Liệt, nam nhân thích Trịnh Hâm chỉ có thể nhận mệnh làm nam thứ hoặc vật hi sinh. Nhìn phân lượng của Hình Sinh đương nhiên không thể làm nam thứ rồi, vậy chỉ có thể làm đá kê đường cho người khác.

Trong nguyên tác, kết cục của Hình Sinh cũng không tốt đẹp gì: làm tay trong cho Ninh Duật hãm hại Trịnh gia.

Hắn thành công, không chỉ khiến Trịnh Thành Hi thân bại danh liệt còn hạ bệ được đại quản gia, trở thành đại quản gia mới của Trịnh gia.

Tuy nhiên vì tình cảm không thể nói ra của mình với nữ chính, khi Ninh Duật nhằm vào nữ chính, Hình Sinh không chút hối hận cắn ngược cậu một phát, khiến Ninh Duật trong mắt Tần Liệt càng thêm tồi tệ.

Ninh Duật ghi hận Hình Sinh trong lòng, cố tình thả một vài chứng cứ để người Trịnh gia phát hiện ra hắn có vấn đề.

Trịnh gia không phải là người nương tay với kẻ thù, đặc biệt khi đối phương người khiến đại thiếu gia và thân tín tốt nhất bên cạnh gia chủ bị hủy hoại, cục tức này sao có thể nuốt trôi.

Hình Sinh biết tội lỗi của mình không giấu nổi được nữa, xong vẫn tìm Trịnh Hâm cầu xin sự khoan hồng, cùng với đó là nói ra tâm ý bấy lâu của mình.

Nhưng Trịnh Hâm trước người ngoài luôn tỏ ra chính nghĩa có thể nghe vào lời của hắn sao, đặc biệt là khi tình cảm của mình và Tần Liệt đang tiến triển rất tốt, bởi vậy vô cùng tàn nhẫn bắt người lại giao cho Trịnh lão xử lý.

Kết cục của Hình Sinh sau đó không cần nói nữa, chết không toàn thât. Nhưng tên này chết chẳng oan, tâm thuật bất chính còn không trung thành, nếu là người khôn sẽ không ai dùng kẻ như hắn.