Quyển 1 - Chương 46: Hoàng Nghị

“Tên phế vật nhà ngươi, hôm nay rốt cuộc cũng chịu thò mặt ra!” Một thiếu niên ngang tầm tuổi Trịnh Bân mặc chế phục màu xanh đậm khoa cơ giáp không biết từ đâu nhảy ra chặn đường cậu, đã thế mở miệng ra toàn từ ngữ hàm ý vũ nhục.

Trịnh Bân chỉ thấy người này khá quen mắt, xong lại không rõ mình đã gặp ở đâu. Kể từ khi cậu xuyên đến, đa phần đều ngâm mình trong phòng, số lần đi ra ngoài chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Không lẽ là kẻ thù của nguyên chủ?

Nhưng mà tên này mù thông tin sao? Không xem tin tức trên tinh võng? Nếu đã xem, thì không thể nào dám gọi Trịnh Bân là phế vật. Nếu Trịnh Bân là phế vật, thì những người khác phải làm sao? Phế vật cũng không bằng chắc?

Thiếu niên khoa cơ giáp không biết lời mình nói ra đã thu hút không ít sự chú ý, trong đó không ít người cười nhạo cậu ta thật ngu ngốc.

Không nói con dị thú không rõ danh tính đi ở đằng trước, bản thân Trịnh Bân hiện tại đang mặc là chế phục của lão sư, cậu ta có mù thông tin cũng phải nhìn ra điểm khác biệt chứ? Não không mang theo mà cất ở nhà rồi sao?

“Tránh đường.” Trịnh Bân không có thời gian nhiều lời với người này. Các vị viện trưởng và lão sư khoa thiết kế còn đang đợi mình, cậu không thể đến muộn làm cho họ cái nhìn không tốt.

“Một phế vật như ngươi mà muốn ta tránh đường? Muốn đi qua cũng được, liếʍ sạch mũi giày của ta rồi sẽ cho ngươi đi!”

Thiếu niên hếch mũi coi thường, sau đó ác ý đặt điều kiện với Trịnh Bân. Cũng không biết cậu ta lấy đâu ra tự tin mà có thể nói ra lời này.

Đám người xung quanh đồng loạt nổi hắc tuyến, mới đầu còn định khuyên nhủ cậu biết điều một chút, xong thấy hàng này đã hết thuốc chữa, cho nên quyết định làm quần chúng ăn dưa.

“Tiểu Bảo Bối, dọn dẹp chướng ngại vật!”

Xét thấy dùng lời không khả thi, Trịnh Bân trực tiếp dùng hành động.

Trong chớp mắt chỉ thấy thiếu niên kia bị một cái bóng lao đến húc bay ra vài mét, cả người choáng váng không thể đứng dậy. Quần chúng ăn dưa sợ đến mức rơi cả dưa, ánh mắt hướng về Tiểu Bảo Bối đầy e ngại.

Cậu ta nên cảm thấy may mắn vì Tiểu Bảo Bối chưa mở hệ thống phòng hộ, lúc tấn công chỉ dùng lực thông thường, nếu không hậu quả sẽ không như Mạnh Dật Hiên chỉ đơn giản là giảm trị số nhan sắc đâu.

Đường đi đã không còn vật cản, Trịnh Bân tăng nhanh bước chân đi tiếp.

Nhưng mà đợi cậu chưa đi được chục bước, thiếu niên kia lại không sợ chết chạy tới.

“Trịnh Thành Hi, ngươi dám mang dị thú tấn công học viên, ta nhất định báo cáo cho nhà trường đuổi ngươi!” Thiếu niên bực tức ôm ngực thở phì phò “Nếu không phải tại ngươi, đại ca ta đã không bị rơi vào tay Ma Vương kia rồi. Ngươi là tên hại người, đại ca đến tìm ngươi trả thù là thiên kinh địa nghĩa. Ngươi thì hay rồi, nhởn nhơ như mình đường hoàng lắm vậy.”

Trịnh Bân: “…”

Giờ thì cậu đã nhớ ta người này là ai rồi. Đây không phải là cái hoa si Tần Liệt bị mình hãm hại rồi vu cho Trịnh Hâm sao, bảo sao lại thấy quen như vậy.

Trịnh Bân cũng nhớ tới cái tên tấn công mình hôm sơ tuyển, hình như gọi là Hoàng Tuấn? Còn thiếu niên này gọi Hoàng Nghị?

Đối với những chuyện xấu nguyên chủ đã từng làm, Trịnh Bân không phải không cảm thấy mình không có trách nhiệm. Cậu đang dùng thân thể này, về một mặt nào đó là đang cướp mất thân phận của Trịnh Thành Hi để sống, Trịnh Bân không vô tâm đến mức coi chuyện này là đương nhiên, cả kể khi đây chỉ là một nhân vật trong tiểu thuyết.

Trịnh Thành Hi hãm hại Hoàng Nghị là không đúng, về tình về lý cậu còn phải xin lỗi người ta. Hoàng Nghị vừa chịu uất ức, lại hay tin đại ca cậu ta vì cậu mà bị xử phạt, còn rơi vào tay Ma Vương Quân Duệ, không càng ghi hận cậu mới lạ.

“Chuyện Hoàng Tuấn là do cậu ta tự tiện dùng ma pháp trước cổng trường, điều này vi phạm nội quy trường học. Cậu cảm thấy tôi xử phạt cậu ta là oan ức?”

Ngay lúc Trịnh Bân chưa biết phải đáp lại thế nào, một bóng dáng cao lớn không biết từ khi nào đã đứng lù lù ngay đằng sau Hoàng Nghị, kèm theo nụ cười lạnh không hảo ý, ánh mắt sắc bén như muốn ghim lên người cậu ta mấy chục cái đinh, khiến Hoàng Nghị hoảng hốt rùng mình quay lại phía sau.

“Không có thưa giáo úy, ngài xử phạt rất đúng, ta không có gì oan ức cả.” Sống lưng Hoàng Nghị lạnh toát. Trước mặt Trịnh Bân cậu ta còn dám diễu võ giương oai, nhưng với sát thần này thì cho trăm cái lá gan cũng không dám.

“Phải rồi giáo úy, Trịnh Thành Hi cậu ta vừa rồi tự tiện mang dị thú tới trường học, còn sai nó tấn công người, điều này không phải càng là tội nghiêm trọng hơn sao?” Hoàng Nghị cho là mình khôn lỏi xoay ra cắn ngược lại Trịnh Bân. Hừ, ai cũng Quân Duệ quân kỷ liêm minh, cậu ta không tin lần Trịnh Thành Hi có thể thoát được.

“Còn có chuyện này?” Quân Duệ nhướn mày, đồng thời rời tầm mắt quan sát Tiểu Bảo Bối đang ngồi chễm chệ ở bên cạnh Trịnh Bân không ngừng quẫy đuôi, chưng ra cái mặt ngốc không tả nổi, nào có bộ dàng hung mãnh như trước đó.

Hoàng Nghị thấy Quân Duệ chú ý đến Tiểu Bảo Bối thì mừng thầm trong bụng, cho là đối phương tin lời mình nói, không ngừng thêm mắm dặm muối nói mình đáng thương bao nhiêu, khiến người vây xem cạn lời không biết nói gì nữa.

Cậu ta cho bọn họ mắt mù hết sao, lại dám trắng trợn nói láo trước Ma Vương. Thôi, kiếm nén nhang thắp cho cậu ta vậy, đừng có kết cục thảm quá.

“Trịnh lão sư, thời gian không còn sớm, mọi người ở khu lão sư đang đợi cậu, đi đi đừng chậm trễ.”

Chờ mãi chỉ thấy Quân Duệ thốt một câu như thế, Hoàng Nghị há hốc mồm không dám tin? Xử phạt như trong dự đoán đâu? Đây còn là Ma Vương Quân Duệ? Không bị người đánh tráo chứ?

“Nhưng mà giáo úy…Ai ai… Tai của ta!!!” Quân Duệ không cho Hoàng Nghị cơ hội bất bình, tay vươn lên kéo tai cậu ta lôi đi.

“Còn dám cáo trạng? Ngươi bất kính với lão sư chính là ngươi sai, hơn nữa con dị thú đó không phải hàng thật, phạt cái gì mà phạt.”

“A?” Không chỉ Hoàng Nghị, những người khác nghe được cũng giật mình kinh ngạc. Không phải hàng thật là ý gì? Chẳng lẽ là robot? Nhưng theo bọn họ biết thì cho dù là dòng tân tiến nhất cũng không thể làm chân thực đến như vậy nha.

Không một ai có thể nhìn ra điểm không đúng trên người Tiểu Bảo Bối, họ hoàn toàn cho rằng nó là một con dị thú thứ thiệt, mới đầu còn đang tự hỏi tại sao nhà trường cho cậu ta mang nó vào trường, bây giờ mới biết thì ra là hàng giả.

Nhưng cũng đừng quên Trịnh Bân ở khoa nào, có khi con dị thú đó chính là tác phẩm dự thi của cậu ta không biết chứng, nhìn phân lượng robot mà chế tạo chân thật như vậy, đạt giải quán quân không phải không có khả năng.

.

Không biết nhiều người đang bổ não thân phận của Tiểu Bảo Bối, Trịnh Bân nhờ sự chỉ dẫn đắc lực tìm được phòng hội đồng trong khu lão sư, chân vừa bước qua cánh cửa đã thấy bên trong có mặt không ít người.

Ngoài những lão sư mà cậu đã gặp trên tinh võng, còn không ít các lão sư của hệ khác.

Vân lão vừa nhìn thấy cậu đã vẫy vẫy tay, ý bảo cậu mau đi tới ngồi cạnh mình. Trịnh Bân tuy mới gặp ông hai lần nhưng rất có thiện cảm, cũng nhận ra ông là người mến tài, vì vậy thuận theo đi đến bên cạnh ông, nhưng không ngồi xuống ngay mà lần lượt chào hỏi từng người.

Mấy vị viện trưởng còn chưa tới, nên đa phần ở đây chỉ có các lão sư dạy bộ môn. Tinh võng tin tức linh thông, họ từng nghe không ít truyền kỳ về cậu, liên tục phá vỡ kỉ lục mãn điểm trong từng phần thi. Nếu cậu là người bình thường hoặc vốn dĩ là thiên tài thì tiếng vang sẽ chẳng lớn đến như vậy. Nhưng Trịnh Thành Hi lại nổi danh là phế vật còn hay gây chuyện, hung danh đã sắp lan khắp toàn tinh tế rồi, một phát quay ngoắt thành thiên chi kiều tử, ai mà chịu cho nổi chứ.

Thấy cậu lễ phép chào hỏi mọi người cũng khách khí đáp lại, trong lòng thầm nghĩ bản thân tin mấy lời đồn trước kia chính là gặp quỷ.

Ai nói Trịnh Thành Hi vô phép tắc bất cần đời còn ăn diện như con tắc kè hoa? Nhìn thiếu niên trước mắt họ làm cách nào cũng không liên tưởng được ra hình ảnh cay mắt đó. Bộ dáng vừa ngoan ngoãn lễ phép lại nghiêm túc của cậu rất được các lão sư yêu thích nha, chỉ tiếc cậu không phải học trò của mình, sắp tới còn làm đồng nghiệp nữa, các lão sư cảm thấy mình phải dần làm quen thôi.

Không giống các lão sư khoa khác còn đang mải đánh giá Trịnh Bân, mấy người của khoa thiết kế càng đem ánh mắt thân thương xen lẫn chút thèm khát khóa chặt Tiểu Bảo Bối bên cạnh cậu hơn.

Tiểu Bảo Bối bị nhìn như vậy rất không tự nhiên, lập tức mở chế độ phòng hộ, miệng nhe ra hàm răng sắc bén như thể cảnh cáo bọn họ thử lại gần xem. Đừng cho là nó không nhìn ra được ý đồ đen tối của họ.

“Thành Hi, à không, bây giờ chúng ta phải gọi cậu là Trịnh lão sư chứ nhỉ? Đây là Tiểu Bảo Bối đúng không? Ta có thể sờ nó một chút chứ?” Vân lão lòng dạ ngứa ngáy xoa xoa tay, ánh mắt lưu luyến trên người Tiểu Bảo Bối không muốn rời đi. Tuy không thể tháo nó ra, nhưng sờ một chút chắc vẫn được nhỉ?

“Đúng vậy, ta cũng muốn sờ một chút.” Mấy lão sư khác hưởng ứng hô theo, hiển nhiên trong lòng đã có dự tính từ trước. Điều này gây đến sự chú ý cho các lão sư hệ khác.

“Có chuyện gì vậy?” Cao Bác Văn - lão sư thuộc khoa cơ giáp khó hiểu lên tiếng.

“Ồ?” Bây giờ họ mới để ý cùng tiến vào với Trịnh Thành Hi còn có một con dị thú hình lang. Xong không phải nhà trường cấm đem dị thú vào sao? Cậu ta làm thế nào qua được vòng bảo vệ thế?

Chuyện của Tiểu Bảo Bối chỉ có các lão sư khoa thiết kế và mấy vị cao tầng biết, còn những lão sư khác chỉ biết sơ qua về bản thiết kế AJ4 của cậu mà thôi, cho nên với sự xuất hiện của nó làm kinh ngạc cũng dễ hiểu.

Vân lão có lòng tốt nên giải thích qua cho họ, nhiều lão sư nghe được thì càng thêm ngạc nhiên, theo đó cũng đem ánh mắt nóng rực nhìn lên Tiểu Bảo Bối, đặc biệt là mấy vị bên khoa cơ giáp, cảm thấy để nó làm robot quản gia thật quá uổng phí, với trí năng như vậy phải phục vụ cho chiến đấu chứ!

Trịnh Bân bị mọi người vây quanh như vậy rất khó xử. Tiểu Bảo Bối bên ngoài là robot trí năng của mình, nhưng thân phận thực sự hệ thống toàn năng đó. Tính tình nó rất lớn, nhiều khi cậu nói còn chẳng nghe, nó sẽ để mấy người kia sờ mình sao? Nghĩ cùng đừng nghĩ.

“Mọi người có chuyện gì mà rôm rả vậy?”