Quyển 1 - Chương 32: Mộng Thiên Lâm (1)

Mọi người nghe ý kiến của giáo sư Trầm thì đồng loạt trầm mặc.

Đúng vậy, đừng nhìn tên nhóc Trịnh Thành Hi mới mười bày tuổi, đến một thiết kế sư học đồ cũng chưa phải, nhưng chỉ cần xét theo tri thức mà cậu nắm giữ cũng như cống hiến trọng đại như bản thiết kế AJ4 ngay đây, vốn nên được đề xuất vào lớp cao tầng của Hiệp Hội Thiết Kế Sư chứ không phải chôn chân làm tân sinh tại Viện Quân Giáo Liên Bang học mấy cái kiến thức cơ bản của cơ giới.

Nhưng nếu để cậu làm giảng viên thực tập thì có chút khó nói với bên ngoài, cả kể họ không có dị nghị gì, nhưng bên quân bộ và hoàng thất sẽ chịu để yên hay sao?

Nhưng không đợi họ suy tính thêm thì Trần Sương đã lên tiếng tán đồng trước nhất.

“Ông nói đúng, để Thành Hi làm giảng viên thực tập đi, chuyện này tôi sẽ nói lại với viện trưởng, hẳn ông ấy sẽ không có dị nghị nào với quyết định này.”

“Nhưng Trần đại sư, còn phía quân bộ với hoàng thất thì sao, họ nhất định sẽ truy hỏi chúng ta.” Người lên tiếng là Minh giáo sư - người có quan hệ tốt với Ninh gia, cũng là người lúc nãy hối hận vì trực tiếp đối đầu với Trịnh Bân.

Chuyện đã đến mức này, đại biểu ông ta không thể quay đầu nữa, nên nếu có cơ hội đè ép cậu, ông ta nhất định phải ra sức mới được.

“Lo cái gì.” Trần Sương hơi bĩu môi tỏ vẻ không quan tâm “Học trò của tôi mà bọn họ dám dị nghị? Dám dị nghị tôi liền đình công.”

Khụ. Không ngờ Trần Sương đại sư cũng có lúc bao che khuyết điểm như vậy, còn nói cái gì muốn đình công, thật không giống phong thái lãnh đạm bình thường của bà chút nào.

Nhưng thực tế Trần Sương không hề nói suông. Bà là Thiết kế sư đỉnh cấp duy nhất của Từ Á tinh hệ, người quân bộ và hoàng thất nhìn thấy bà còn phải khách khí gọi một tiếng Trần đại sư, làm gì có ai dám nặng nhẹ trước mặt bà.

Bao nhiêu thiết bị cơ giới trong tay họ đều được chế tạo từ bản thiết kế của Trần Sương, lỡ như chọc bà không vui, mọi nghiên cứu cơ giới mới đều đình chỉ lại, thì ai đi chịu trách nhiệm. Vậy mới nói, Trịnh Bân lần này ôm được cái đùi to rồi.

Trịnh Bân nghe các vị giáo sư cho mình làm giảng viên thực tập thì hai mắt trừng lớn. Để cho cậu đi làm giảng viên? Đây là muốn mạng cậu đấy. Một người bị chướng ngại giao tiếp như cậu, làm sao có thể đứng trước một đám người chỉ dạy kiến thức được.

“Khụ, các vị. Có thể cho Thành Hi nói vài câu hay không?”

“Ngươi muốn nói gì?” Trần Sương thấy học trò mới thu của mình chủ động nêu ý kiến liền giơ tay ngăn các giáo sư đang thảo luận lại. Những người khác nghe thấy Trịnh Bân lên tiếng cũng quay ra nhìn cậu.

Trịnh Bân có bao giờ bị nhiều người chú ý như vậy trong tình cảnh không sử dụng kĩ năng, nhưng vì đang ở trong không gian ảo, nên cậu vẫn giữ được bình tĩnh, sau khi sắp xếp câu chữ thật ổn thỏa, không cần Tiểu Bảo Bối trợ giúp, Trịnh Bân liền đem ý tứ của mình nói ra.

“Cảm ơn các giáo sư đã vì em mà suy nghĩ, nhưng Thành Hi vẫn muốn làm một học viên bình thường từng bước đi lên. Xưa nay em luôn bị gắn cái mác là kẻ không có tương lai của Hành Tinh Trung Ương, tuy biểu hiện mấy ngày qua ít nhiều thay đổi cái nhìn của mọi người, nhưng hẳn vẫn không ít ôm thái độ hoài nghi. Nếu bây giờ em trở thành giảng viên thực tập, chắc chắn sẽ có nhiều người không tin phục. Quan trọng hơn là Thành Hi còn nhỏ tuổi, rất nhiều vấn đề không thể thấu triệt như các giáo sư, vẫn còn phải học hỏi từ mọi người nhiều.”

Đây là lần đầu tiên Trịnh Bân nói được một câu dài như vậy, đến bản thân cậu nói xong còn thấy không dám tin cơ mà. Nhưng Tiểu Bảo Bối nói đây là chuyện tốt, cho thấy cậu đang dần mở lòng ra rồi.

Thế giới này giúp Trịnh Bân bớt đi không ít áp lực từ thực tế, có lẽ cậu sau này nên thường xuyên đi vào đây cải thiện bệnh tình.

“Cậu khiêm tốn rồi.” Vân lão vuốt râu gật gù, mắt nhìn Trịnh Bân càng thêm thưởng thức. Là thiên tài nhưng khiêm tốn, trước mặt trưởng bối không hề tỏ ra kiêu ngạo hay nao núng, bây giờ giới trẻ mấy ai được như cậu.

Trong đáy mắt của Trần Sương khi nhìn Trịnh Bân cũng toát ra sự khen ngợi. Thực ra bà cũng biết để cậu làm giảng viên thực tập sẽ khiến nhiều kẻ không phục, bà ban đầu tỏ ra đồng ý cũng là để thử dã tâm của cậu. Một thiên tài đã hiếm, nhưng một thiên tài có thiên tính càng hiếm hơn. Quả thực cậu học trò này không để bà thất vọng. Đây là một mầm giống tốt.

Nhưng Trần Sương sẽ không vì ý kiến này của Trịnh Bân là thay đổi quyết định của mình.

“Khiêm tốn là tốt, nhưng việc em có tài không ai có quyền bàn cãi. Hơn nữa làm giảng viên thực tập không giống với làm giảng viên chính thức, em chỉ cần phụ các giáo sư giảng dạy, nếu học viên có khúc mắc thì giải đáp một chút. Học viên khoa chúng ta không nhiều, môn học cũng ít, đồng nghĩa với việc em không phải lên lớp nhiều. Tôi để em làm giảng viên thực tập là có dụng ý riêng, thời gian trống còn lại em phải theo tôi đi phòng thực nghiệm, an bài này của tôi em còn không muốn?”

Trịnh Bân nào dám có dị nghị gì. Bản thân cậu đã nhận đối phương làm sự phụ, mỗi an bài của sư phụ đều phải nghe theo, hơn nữa theo như lời sư phụ nói thì công tác giảng viên quả thực rất nhàn, mà mình còn được đi theo sư phục vào phòng thực nghiệm nữa.

Trịnh Bân đến bây giờ còn chưa từng tiến vào phòng thực nghiệm đâu. Những gì cậu có được mới chỉ dừng ở lý thuyết do Tiểu Bảo Bối cung cấp.

“Trước mắt đã quyết định xong, bây giờ chuẩn bị công bố kết quả cuối cùng đi.”

“Được.”

o

Trịnh Bân vừa từ trong tinh võng thoát ra ngoài thì nhận được thông báo nhắc nhở từ máy thông tin. Trịnh Bân vừa xem thông báo vừa cảm thán công tác của trường học làm thật nhanh, cậu mới vừa nói chuyện với họ xong đi ra đã có kết quả công bố rồi.

Trịnh Bân nghĩ lần này mình đạt hạng nhất ăn chắc đến một trăm phần trăm rồi, có điều cậu được tuyển vào trường không phải tư cách là một học viên mà là một giảng viên thực tập.

Trịnh Bân không biết nếu chuyện được thông báo ra thì mọi người sẽ nghĩ gì, nhưng hẳn không thiếu thành phần khó chịu và nói xấu cậu đâu.

Không nói đến ai khác, chỉ ví như tên nhóc không vừa mắt bị cậu đè một đầu Ninh Duật, cô em gái trong mắt mọi người là hoa sen trắng Trịnh Hâm, hay kẻ rắp tâm phá hỏng bài thi thực hành của mình Ninh Viễn Đông, mỗi kẻ đều ý đồ đen tối muốn đối phó nhóc đáng thương như Trịnh Bân, đến Tiểu Bảo Bối cũng phải cảm thán số ký chủ nó thật đen.

Trịnh Bân bĩu môi.

Ai là người khiến cậu trọng sinh vào cái thân thể đầy bất hạnh này, chính là cái hệ thống nhà ngươi chứ còn ai vào đây.

Tiểu Bảo Bối tỏ vẻ mình không nghe thấy ký chủ đang khinh bỉ nó. Nó cũng đâu tự làm chủ được vấn đề này, tất cả là vì nhiệm vụ thôi.

“Phải rồi, thời điểm kết quả được công bố đồng nghĩa cậu đã hoàn thành chuỗi nhiệm vụ đầu tiên, mời xem bảng thuộc tính của mình.”

Tiểu Bảo Bối nghịch ngợm nhưng không quên chuyện chính, lập tức thông báo cho Trịnh Bân rằng nhiệm vụ đã hoàn thành.

KÝ CHỦ: Trịnh Bân (Trịnh Thành Hi).

*Tuổi: 17 (thực tế 20).

*Điểm tích phân: 3000

*Chức nghiêp chính: Huyễn Hình Sư (tập sự).

Cấp bậc: 1/10 ( cần 4000 điểm kinh nghiệm thực hành để lên cấp 2).

Kỹ năng: chưa có.

*Chức nghiệp phụ: Thiết kế sư (tập sự)

+Kỹ năng: “Am hiểu tri thức” – Kí chủ vô cùng am hiểu tri thức cơ khí hoá, chỉ cần thốt ra một câu có thể kinh động toàn trường. (Vào cửa hàng mua bộ kiến thức cơ khí hoá trung cấp có thể đổi mới kĩ năng.)

Bộ sưu tập thiết kế: 1 (kí chủ có thể tự sáng tạo hoặc vào cửa hàng bỏ tích phân mua.)

*Tinh thần lực: S ( độ thuần tuý 90%).

*Thể năng: F.

*Hệ nguyên tố: vô thuộc tính.

*Kỹ năng phối hợp:

+ Kỹ năng 1: “Ta là một đoá hoa cao lãnh”: Khi sử dụng kĩ năng kí chủ có thể lập tức biến thành nam thần cao lãnh trong mắt nhân loại, không cần băng hệ nguyên tố cũng có thể khiến người trong phạm vi 200 mét xung quanh cảm thấy rét lạnh, thể năng tạm thời tăng lên cấp S (Phạm vi toả khí lạnh có thể tăng nếu kĩ năng thăng cấp, thể năng sẽ biến về số liệu cũ khi kĩ năng kết thúc).

– Cấp bậc: 2/10 (Cần 3000 tích phân để lên cấp 3).

– Thời gian sử dụng: 6 tiếng ( Có thể tăng khi thăng cấp).

– Thời gian làm lạnh: 18 tiếng ( Có thể giảm khi thăng cấp).

+ Kỹ năng khác: chưa có.

*Tiến độ nhiệm vụ:

– Chinh phục Tần Liệt: 30%

– Tiến độ cốt truyện: 5%

– Nhiệm vụ phụ tuyến: 5%

“Ủa Tiểu Bảo Bối, sao điểm tích phân lại là 3000? Tôi nhớ phần thưởng cao nhất của nhiệm vụ chỉ được 2000 thôi mà?”

Trịnh Bân vừa xem bảng thuộc tính đã phát hiện ra điểm không đúng. Tuy được nhiều điểm tích phân hơn dự tính khiến cậu rất vui, nhưng hệ thống sẽ không tốt bụng đến nỗi tặng thêm điểm cho cậu đâu.

“Như cậu thấy, vì tiến độ chinh phục Tần Liệt vượt quá mức phần thưởng nhiệm vụ, còn không cần bất kể cậu đạt hạng nhất hay không đã đạt được. Tôi không phải mấy loại hệ thống cứng nhắc khác, nên đã tự động tặng thêm cho cậu 1000 điểm tích phân.”

Thì ra là vậy. Tuy thành tựu này không phải do Trịnh Bân tự tay đạt được, nhưng ai mà không thích chiếm lợi chứ? Còn về vấn đề tiến độ chinh phục tăng thất thường kia, hiện tại cậu không muốn quan tâm lắm.

Đúng lúc này, bên ngoài phòng ngủ của Trịnh Bân đã vang lên gõ cửa cùng với giọng nói không mấy kiên nhẫn của Hình Sinh vọng vào.

“Thiếu gia cậu dậy chưa? Gia chủ dặn tôi mau kêu cậu đi xuống, nhà chúng ta hôm nay có khách.”

Đồng thời trước mặt Trịnh Bân lập tức thay đổi từ bảng thuộc tính biến thành bảng nhiệm vụ mới.

Trịnh Bân không ngờ nhiệm vụ mới lại đến nhanh thế, cậu vừa hoàn thành nhiệm vụ trước được vài phút thôi đó.

"NHIỆM VỤ MỚI: Phá giải bí mật của bộ tranh “Mộng Thiên Lâm”.

- Tiến độ hoàn thành: 0/1.

- Phần thưởng:

Mở ra cửa hàng hệ thống.

Một căn phòng thực nghiệm ảo."