Quyển 1 - Chương 33: Mộng Thiên Lâm (2)

"NHIỆM VỤ MỚI: Phá giải bí mật của bộ tranh “Mộng Thiên Lâm”.

- Tiến độ hoàn thành: 0/1.

- Phần thưởng:

Mở ra cửa hàng hệ thống.

Một căn phòng thực nghiệm ảo."

Trịnh Bân lúc này nào còn quan tâm đến chuyện Hình Sinh đang thúc giục ở bên ngoài, tầm mắt đóng đinh tại mục phần thưởng của nhiệm vụ.

Căn phòng thực nghiệm ảo thì cậu không rõ lắm, nhưng có lẽ liên quan đến chức nghiệp thiết kế sư. Cái cậu để ý là cửa hàng hệ thống.

Mấy ngày liền được nghe Tiểu Bảo Bối giới thiệu qua, Trịnh Bân sớm đã muốn mở cửa hàng hệ thống lắm rồi.

Vừa hay cậu mới nhận được 3000 tích phân, vốn còn định dùng để tăng cấp kỹ năng. Nhưng nếu cửa hàng đã sắp mở ra, vậy Trịnh Bân sẽ để dành số tích phân này lại.

Về phần nội dung nhiệm vụ thì Trịnh Bân đã có dự tính từ sớm, cậu còn định nhân cơ hội này đổi lấy tượng ngọc kì lân cơ mà. Tuy không biết nhiệm vụ này tại sao phát sớm như vậy, nhưng trước mắt cậu cứ phải đi xuống nhà xem khách đến là ai đã. Hình Sinh bên ngoài gõ cửa đến mất cả kiên nhẫn rồi.

o

Trịnh gia đang sốt ruột chờ đợi kết quả kì thi của đại thiếu gia, lại bất ngờ phải tiếp đón những vị khách quý. Tần phu nhân và Tần Liệt đôi khi sẽ đến thăm sức khỏe của Trịnh lão, nhưng lần này có thêm sự xuất hiện của Tần thượng tướng - thần tượng của mọi người dân trong Từ Á tinh hệ mới khiến họ đứng ngồi không yên.

Trịnh lão ở trên phòng sách đánh cờ với Mạnh lão thì được quản gia tiến vào nói nhỏ thông báo bên tai. Thời điểm quản gia nhắc đến ba chữ Tần thượng tướng còn khiến ông kinh ngạc đến rơi cả quân cờ trên tay.

Mạnh lão không biết có chuyện gì, nhưng thấy ông bạn già hiếm khi sơ suất nên vô cùng mặt dày chiếm tiện nghi đem quân mình gϊếŧ quân địch đến không còn manh giáp. Mạnh lão khi đánh cờ với Trịnh lão luôn bị thua bởi một nước cuối cùng, điều này khiến ông rất cay cú.

Trong mắt Mạnh lão thì Trịnh gia chủ chính là một lão hồ ly ăn thịt không chịu nhả xương, lúc đấu với ông thì đừng hòng chiếm được chút lợi lộc gì.

Nhưng Trịnh lão lúc này nào còn tâm tư quan tâm đến bàn cờ bị làm loạn, lập tức bảo quản gia xuống trước tiếp đón khách quý, ông và Mạnh lão sẽ đi xuống sau.

Lúc này Mạnh lão mới biết khách hôm nay đến nhà lão Trịnh là ai, ông còn rất ngạc nhiên đây này. Tên nhóc họ Tần hiếm khi rời khỏi cương vị giải quyết chuyện riêng, không biết hiện tại tới là có mục đích gì.

Hình Sinh bên kia vừa nghe phong phanh liền đi thông báo cho Trịnh Hâm. Hình Sinh sau khi nếm được ngon ngọt liền không khác gì con chó nhỏ bên người Trịnh Hâm, cô bảo hắn đi đông hắn sẽ không dám đi tây. Tuy tên này mang tâm tư tiểu nhân không vui khi tiểu thư thích người khác, nhưng ngẫm lại nếu tiểu thư và Tần thiếu thành đôi cũng có lợi cho Hình Sinh hắn.

Quả nhiên Trịnh Hâm vừa nghe được cả nhà Tần gia tới thăm thì hai mắt sáng rực, bao nhiêu bất an muộn phiền trước đó vì Trịnh Thành Hi đều bay biến không ít, bảo Hình Sinh gọi người hầu đến giúp cô sửa sang xinh đẹp một chút, còn không quên nhắc hắn nếu không có việc gì đừng thông báo cho Trịnh Thành Hi, cô hôm nay không muốn nhìn thấy cậu một chút nào.

Đợi Trịnh Hâm duyên dáng trong chiếc đầm trễ vai màu hồng ngọc trai đi xuống phòng khách, vừa hay nghe được Tần phu nhân nhắc đến hai chữ “đính hôn” trước ông nội mình. Trịnh Hâm thậm chí có thể nghe thấy tim mình bỗng thịch mạnh một cái rồi đập gia tốc, nào còn tâm chí để ý đến gương mặt đen sì của Hình Sinh đi ở sau lưng.

Lúc nhìn thấy Trịnh Hâm diện chiếc váy này bước ra khỏi phòng Hình Sinh đã ngẩn người một lúc lâu.

Trịnh tiểu thư thực tế rất hiếm khi mặc váy, bình thường cô đều mặc những trang phục chính trang đầy anh khí và cá tính, chỉ những dịp đặc biệt mới ăn diện váy vóc.

Nói thế nào Trịnh Hâm cũng mới mười sáu tuổi, còn là lứa tuổi chưa trổ mã hoàn toàn. Nhưng đổi lại gen nhà họ Trịnh tốt đến không thể nghi ngờ, Trịnh Hâm gần như thừa hưởng hết gen đẹp của dòng họ, bất kể cô mặc theo phong cách nào cũng có thể tôn vinh hết giá trị vẻ đẹp của phong cách đó.

Chính là khi Trịnh Hâm mặc theo phong cách ngọt ngào này càng hợp với lứa tuổi của mình hơn, nếu người ngoài không biết có thể lầm tưởng Trịnh Hâm là một công chúa khác của hoàng thất chưa biết chừng.

Tiếc rằng nữ thần ăn mặc đẹp như vậy cũng không phải vì Hình Sinh hắn, mà là cho người thanh niên lạnh lùng đang ngồi cùng cha mẹ dưới phòng khách kia. Dù trong lòng không can tâm, nhưng hắn có năng lực bao nhiêu hắn rõ ràng, để tiểu thư đến nơi thích hợp mới là điều một quản gia hắn nên làm.

Trịnh lão mới đầu khách sáo chào hỏi Tần thượng tướng rồi lại hứng khởi cảm ơn Tần phu nhân đã tặng sử kí Vân Hà tinh hệ cho ông.

Không phải nói ngoa chứ vài ngày nay ông suýt mất ăn mất ngủ đọc sử kí, đại quản gia vì lo cho sức khỏe của gia chủ nên không đồng ý để ông buông thả như vậy, đến giờ ăn phải ăn, đến giờ ngủ phải ngủ.

Trịnh lão vậy mà không có ý kiến gì, hoàn toàn nghe theo mọi sắp xếp của quản gia, bởi ông biết đối phương là vì tốt cho mình nên mới cưỡng chế như vậy.

Mạnh lão không ngồi nói chuyện với bọn họ mà tiến tới lôi thằng cháu mình rời đi. Tần gia đến cả nhà như vậy chắc chắn là có chuyện riêng, người ngoài như ông không tiện tham dự. Mạnh Dật Hiên vừa thấy bạn thân đến chưa kịp chào hỏi đã bị ông nội nhà mình xách đi, ánh mắt ai oán nhìn Tần Liệt nhưng chẳng nhận được sự chú ý nào của đối phương.

Tần Liệt từ đầu đến cuối đều không lên tiếng để cha mẹ mình nói chuyện với Trịnh lão, bản thân thi thoảng lại liếc đến máy thông tin đeo trên tay.

Tần Liệt sớm đã cài thông báo để phòng kết quả kì thi công bố mà hắn không biết. Hắn còn chưa quên lời cá cược giữa mình và Trịnh Thành Hi đâu. Mặc dù kết quả công bố ra sao không ảnh hưởng đến quyết định của hắn. Tần Liệt hoàn toàn xuất phát từ suy nghĩ cho cảm thụ của đối phương mới quan tâm đến.

Trịnh Thành Hi mất một thời gian dài mới có cơ hội xoay mình, cậu chắc hẳn sẽ không vui nếu đạt được kết quả mình không mong muốn. Tần Liệt không kìm được nhớ đến ánh mắt sáng ngời của đối phương ngày hôm ấy. Hắn chưa từng nhìn thấy một đôi mắt trong suốt như vậy, thuần khiết không chút du͙© vọиɠ, khác hoàn ánh mắt bình thường cậu vẫn luôn dùng để nhìn người khác.

Nhiều người nói thiếu niên thủ đoạn mưu mô, tâm tư không trong sạch nhưng đến tai Tần Liệt hắn chỉ nhếch miệng cười khinh thường. Sống trong tầng thượng lưu này mà tâm tư đơn thuần mới là hại chết chính mình.

Tần Liệt không phản cảm với cách làm của Trịnh Thành Hi, hắn càng ghét những kẻ đã vô tích sự lại không biết cố gắng hơn. Chuyện gì cũng phải nắm chắc rồi mới làm, cậu giả ngốc lâu nay là để bảo vệ mình, trong thời gian đó không ngừng tôi luyện chính mình để mong ngày gặt thành chính quả.

Bây giờ thành công chỉ còn cách thiếu niên một tầng giấy, sau đó thế nào còn phải xem biểu hiện của cậu rồi.

Mãi cho đến khi Tần phu nhân khéo léo nhắc đến chuyện đính hôn mới khiến Tần Liệt hồi thần.

“Chú Trịnh, thực ra mục đích gia đình cháu đến ngày hôm nay là vì có hai chuyện muốn bàn với chú.”

“Ồ, có việc gì thế?” Trịnh lão trong lòng liền nảy một cái, cuối cùng cũng đến rồi.

“Bọn trẻ lâu nay vẫn luôn đối tốt với nhau, lại nói gia trưởng chúng ta có phải nên tác thành cho chúng một chút, cho hai bên gia đình thân càng thêm thân hay không?” Tần phu nhân vừa uyển chuyển hỏi vừa thấp thỏm trong lòng. Chung thân đại sự của con trai thật khiến bà lo lắng không yên mà.

“Nguyệt Mân, chúng ta nhắc chuyện này có phải sớm quá không? Bọn chúng vẫn còn nhỏ.” Trịnh lão ngoài miệng mỉm cười nhấp ngụm trà nóng, nhưng thực tế không vui lắm.

Trịnh lão dù rất vui lòng tác hợp cho Tần Liệt và Trịnh Hâm, nhưng ông không vô tâm đến mức bỏ mặc cảm thụ của Trịnh Thành Hi, đặc biệt là khi cậu mới vừa biểu hiện tốt như vậy, ông còn chưa kịp thưởng gì cho nó nữa kìa.

“Không sớm. Trước mắt đính hôn, cho bọn chúng có thêm thời gian gần gũi tìm hiểu, sau này đủ tuổi làm lễ kết hôn là vừa đẹp.”

Tần phu nhân không biết rằng Trịnh lão đinh ninh Tần gia đến hỏi cưới Trịnh Hâm, thấy ông nói vậy liền xua xua tay, giọng điệu càng thêm mềm mỏng hơn.

“Chuyện này vẫn là để…”

Trịnh lão chưa kịp nói hết lời thì tiếng chào hỏi của Trịnh Hâm đã cắt ngang mất.

Trịnh Hâm cũng cho rằng Tần gia đến hỏi cưới mình. Tuy Trịnh Thành Hi có biểu hiện hơn người đấy, nhưng vợ chồng Tần gia trước nay càng hợp mắt đứa con gái biết điều hiểu chuyện như cô hơn. Cũng bởi mang suy nghĩ như vậy, nên khi biết Trịnh lão có ý định từ chối mối hôn sự này Trịnh Hâm liền hốt hoảng tìm cách ngăn lời ông lại.

“Tiểu Hâm hôm nay thật xinh đẹp.” Tần phu nhân vừa nhìn thấy Trịnh Hâm hai mắt liền nhu hòa hẳn đi, trong lòng lại chậc chậc đáng tiếc. Sao thằng nhóc nhà bà lại không vừa ý tiểu Hâm chứ? Con bé rõ ràng so với Trịnh Thành Hi càng thích hợp làm con dâu Tần gia hơn.

“Dì Tần so với con càng xinh đẹp hơn nha, nếu con với dì đi ra ngoài người không biết còn tưởng dì là chị con nữa đó.” Trịnh Hâm một bên cười đến thực ngọt, mặt khác càng khẳng định suy đoán trong lòng mình. Mối hôn sự hôm nay nhất định phải thành, cô đã chờ đợi ngày này từ lâu lắm rồi.

“Con nhóc dẻo miệng.” Tần phu nhân vốn định kéo Trịnh Hâm ngồi xuống cạnh mình, nhưng bà lại ngồi giữa Tần thượng tướng và Tần Liệt, nên thành ra cuối cùng Tần Liệt lại đi ra ngồi sang ghế khác, không thèm nhìn đến ánh mắt thất vọng của Trịnh Hâm.

“Chú Trịnh, cháu lần này mạn phép đến nhà chính là để hỏi cưới cho con trai cháu Tần Liệt. Thằng nhóc này vừa ý Thành Hi nhà chú, mong chú có thể nể mặt cháu mà đồng ý mối hôn sự này.”