Quyển 1 - Chương 31: Đối chất (3)

Từ lúc Trịnh Bân tiến vào mấy vị giáo sư chỉ vội chăm chú vào cậu, không ai để ý đến một “vị khách” khác cũng có mặt ở đây.

Tiểu Bảo Bối từ đằng sau Trịnh Bân nhảy cái phốc lên bàn trước ánh nhìn kì dị của mọi người, bày ra tư thế tự cho là uy phong nhất, nhưng lại phát ra giọng nói của một tên nhóc ba tuổi giới thiệu về mình.

“Chuyện này vẫn để tôi giải thích đi. Xin chào các vị, tôi là Tiểu Bảo Bối, cũng là phiên bản đầu tiên của AJ4.”

Tiểu Bảo Bối sớm đã lường trước được chuyện này rồi. Nó dùng bản thiết kế này làm phần thưởng cũng một phần liên quan đến lợi ích cá nhân.

Vấn đề giao tiếp của Trịnh Bân không thể một sớm một chiều cải thiện được, trong khi cái kĩ năng phụ mà ký chủ đang dùng cấp chưa cao, thời gian sử dụng còn hạn chế. Nó cần một cơ thể để giải quyết những rắc rối không mong muốn của cậu.

Vừa hay bản thiết kế robot trí năng này đáp ứng được nhu cầu này của nó, cũng để cho mọi người đối với sự xuất hiện sau này của Tiểu Bảo Bối trong thân thể mới không có nghi ngờ gì.

Tiểu Bảo Bối càng nghĩ càng thấy mình thật sự là một hệ thống có tâm, vì có thể chăm sóc cả thân lẫn tâm cho kí chủ mà bỏ ra không biết bao nhiêu công sức, thế mà kí chủ nhiều lúc còn oán trách nó đây này, thật là vô lương tâm mà.

Quả nhiên bọn họ sau khi nghe lời giới thiệu của Tiểu Bảo Bối thì như thể cáo thấy gà vậy, mỗi người đều không giữ nổi phong phạm chức nghiệp cao quý của mình nữa mà xông đến trước mặt con “dị thú” tự cho là phiên bản đầu của AJ4 này, tuy nhiên tay họ còn chưa kịp sờ được hiện vật thì đã nhận được lời cảnh cáo của chính chủ.

“Các vị sờ cũng vô ích, đây là ảo ảnh của ta được thiết lập từ thế giới thực. Đương nhiên dù là vật thực thì các vị cũng không nên sờ, ta rất quý giá với chủ nhân, đừng cho là ta không biết mấy cái suy nghĩ nguy hiểm trong đầu lúc này của các vị.”

“Khụ” Là một trong những vị xông đến đầu tiên Vân lão xấu hổ đứng tại chỗ ho khan một tiếng, tiếng ho này cũng vừa lúc cầm chân được hành vi không đứng đắn tiếp theo của những người còn lại.

Xong nhờ vậy mọi người mới phát hiện ra không phải tất cả bọn họ đối với sự xuất hiện của Tiểu Bảo Bối mà mất bình tĩnh, mau nhìn mà xem, Trần đại sư vẫn ngồi đó bình thản như không, quả không hổ là thiết kế sư đỉnh cấp của Từ Á tinh hệ.

“Cậu thật sự là phiên bản đầu tiên của AJ4?” Thật ra Trần Sương cũng rất để ý với sự xuất hiện của Tiểu Bảo Bối. Nhưng bà vẫn giữ được tỉnh táo và lí trí nhất định để phán đoán bản thân đang ở không gian ảo và con robot trước mặt cũng không phải thực thể.

Cho nên việc đúng đắn lúc này Trần Sương phải làm là đào rỗng tri thức từ Tiểu Bảo Bối mà không phải là chạy tới nghiên cứu nó.

“Đúng thế Trần đại sư. Tuy tôi không thể hiến thân để cho các vị nghiên cứu, nhưng tôi có bản ghi chép càng chi tiết về quá trình thiết lập trí năng nhân tạo cảm biến, tôi nghĩ đây mới là thứ khiến các vị càng quan tâm.”

“Thật sao?” Trần Sương lãnh đạm đáp lại, nhưng ánh mắt nóng rực kia đã bán đứng bà.

Trần Sương vì để chế tạo ra cơ giáp trí năng mà đã bỏ ra toàn bộ công sức có thể, nhưng mỗi sản phẩm hoàn thành đều không thể thỏa mãn mong muốn của bà.

Trần Sương biết nguyên nhân mình thất bại nằm ở đâu, nhưng bà lại không thể tìm ra đáp án. Hiển nhiên bản thiết kế AJ4 xuất hiện như cọng rơm cứu mạng của Trần Sương, nên bà với khát vọng tìm hiểu cặn kẽ về thiết kế này càng khẩn thiết hơn so với người khác.

Sau đó Tiểu Bảo Bối lần lượt giải đáp các thắc mắc của lão sư đối với bản thiết kế, mỗi lời giải đáp đều khiến các lão sư thỏa mãn, dần dần mọi người càng thêm tin tưởng về độ khả thi của AJ4 và tài năng thật sự của Trịnh Bân.

“Thực ra AJ4 mới chỉ là bước khởi đầu trong nghiên cứu của chủ nhân. Mục đích của cậu ấy chính là trí năng nhân tạo có thể sử dụng được trên mọi loại cơ giới. Tuy nhiên cái gì đem đến cái lợi thì cũng có tai hại nhất định, trong khi chủ nhân không thể giữ khư khư thiết kế này cho riêng mình. Bản ghi chép kia chủ nhân sẽ không dễ dàng trao không cho các vị, ta mong các vị sau khi nghiên cứu có thể ứng dụng nó vào việc tốt và không được gây bất cứ tổn thương nào cho chủ nhân.”

“Đó là đương nhiên.”

Vân lão sau khi trở lại chỗ ngồi của mình thì không ngừng gật gù.

Ông rất xem trọng tiềm lực của Trịnh Bân. Bản thiết kế này quá trọng đại, tuy có thể mang đến tài lực cho thiếu niên nhưng song song đó là nguy hiểm rình rập.

Ngay trong đám người đây thôi đã không thiếu kẻ đố kị với tài hoa của Trịnh Bân, nếu để thế giới ngoài kia biết bản thiết kế này là của một thiếu niên mười bảy tuổi, còn từng là nhân vật bọn họ khinh thường nhất, không cần nghĩ cũng biết sẽ có bao nhiêu rắc rối phát sinh với cậu.

“Vậy vấn đề bây giờ là nên xử lý thế nào với bản thiết kế này. Mỗi bản thiết kế đều được ghi chép lại cùng với tên của thiết kế sư thiết kế ra nó trong Hiệp Hội Thiết Kế Sư. Trịnh Bân còn quá nhỏ tuổi để gánh trách nhiệm nặng nề như thế. Các vị giáo sư có ý kiến gì không?”

Vân lão nói ra suy tính trong lòng mình xong lại dùng ánh mắt áy náy nhìn Trịnh Bân. Suy cho cùng đây là tác phẩm của cậu, bây giờ họ lại bàn quyền chế tác trước mặt cậu thật có chút không phải.

Nhưng tất nhiên cả Trịnh Bân và Tiểu Bảo Bối đều hiểu dụng ý của Vân lão, nên khi nghe ông nói ra lời này đều không tỏ ra thái độ khó chịu hay không vui gì.

Thực ra Vân lão nghĩ nhiều rồi. Trịnh Bân không tỏ thái độ gì bởi cậu hơn ai hết rõ ràng đây không phải là bản thiết kế mình tự tay thực nghiệm rồi thiết kế ra, nên cậu cũng chẳng ham muốn gì về quyền sở hữu của nó.

Còn Tiểu Bảo Bối thì hiểu đạo lý vật quý trọng không nên giữ trên người, mà nó chỉ cần một thân thể có thể chạy nhảy trong hiện thực, nên bản thiết kế này về tay ai thì phải xem người đó có đủ năng lực làm thầy dạy của Trịnh Bân hay không.

“Ta nghĩ vẫn nên để cho chính chủ quyết định đi. Trịnh Bân, cậu có suy nghĩ gì?”

Trần Sương từ đầu vẫn luôn quan sát cậu nhóc này. Trịnh Thành Hi từ khi tiến vào không hề nói câu nào, cứ bình thản mà đứng nơi đó, như thể mọi diễn biến diễn ra trong căn phòng này đều không liên quan gì đến cậu vậy.

Trần Sương không rõ nên lí giải thái độ lãnh đạm này của Trịnh Bân là giả bộ hay cậu thật sự không quan tâm. Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến vấn đề thưởng thức tài hoa của Trịnh Bân trong lòng bà. Chỉ có người như vậy mới xứng đáng trở thành đệ tử của mình, chỉ là không biết cậu có nguyện ý hay không.

Trịnh Bân bị điểm danh theo bản năng hơi cứng người một chút, sau khi rõ người hỏi mình là ai thì gương mặt càng thêm cứng nhắc, nhưng người khác từng nghe về cậu chỉ cho là thiếu niên đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề, bởi thế càng trông chờ đáp án từ Trịnh Bân.

“Thành Hi biết mình yếu kém nhiều mặt, sau này muốn tiến xa bao nhiêu cần có người chỉ dạy, mà Thành Hi thì sớm ngưỡng mộ Trần đại sư đã lâu. Không biết cô có thể nhận em làm đệ tử không?”

Ngay trong lúc Trịnh Bân còn chưa biết đáp lại ra sao thì Tiểu Bảo Bối đã mớm sẵn câu trả lời giúp cậu. Và đương nhiên bản thân Trịnh Bân cũng mong muốn như vậy, nếu được lựa chọn người dạy mình thì hiển nhiên cậu phải chọn người giỏi nhất rồi.

Cách làm người của Trần Sương không ai có thể chê trách được. Chỉ có người vừa có tài vừa có đức như bà mới xứng đáng được gọi tên cùng bản thiết kế này.

Tuy cậu trả lời của Trịnh Bân không đúng trọng điểm câu hỏi, nhưng lại gián tiếp giải đáp nghi vấn của bọn họ. Ngoài mặt hỏi là vậy nhưng họ càng rõ ràng lựa chọn của Trịnh Bân.

So với được viết tên cùng thiết kế AJ4, trở thành học trò kế nghiệp của Trần Sương càng có lợi cho sự phát triển của Trịnh Bân hơn. Tuy họ tiếc nuối vì vuột mất một nhân tài hiếm có, nhưng không khó chịu gì nhiều.

“Được. Như vậy bản thiết kế tạm thời được đề cử cùng với tên tôi, chờ sau này cậu công thành danh toại, tôi sẽ trả lại quyền sở hữu cho cậu được chứ?”

Trần Sương lạnh lùng đã quen nay lại nở một nụ cười hiếm hoi. Thật tốt quá, vốn mình còn đang chờ sau đó hẹn gặp riêng để mở lời với cậu, ai ngờ cậu lại nói trước.

“Không có vấn đề ạ.” Trịnh Bân không ngờ Trần đại sư đồng ý nhanh như vậy, nhưng ngẫm lại bản thiết kế của AJ4 quá xuất sắc, có thể khiến bà động tâm cũng là chuyện bình thường.

Những người còn lại nối tiếp chúc mừng Trần Sương nhận được học trò tốt, một số thật lòng chúc mừng, một số là nịnh hót và giả tạo.

Vị giáo sư từng chất vấn Trịnh Bân lúc này sắc mặt rất khó coi. Ông ta nào có ngờ đến sự xuất hiện của Tiểu Bảo Bối, vốn còn nghĩ có thể chèn ép được Trịnh Thành Hi, nhưng có vật thực nghiệm ở đây, còn giải đáp từng thắc mắc của họ, ông ta muốn hủy hoại cậu cũng không được.

Bắt gà không được còn mất nắm gạo, giờ ông ta đã để lại ấn tượng xấu trong mắt Trịnh Bân rồi, sau này có muốn chiếm lợi từ cậu là không có khả năng.

“Chúng ta còn một vấn đề nữa.”

Bỗng nhiên có một vị giáo sư lên tiếng. Vị này họ Trầm, là giảng viên nổi tiếng ôn hòa trong khoa, tuy năng lực của ông chỉ bằng tầm trung so với các giáo sư ở đây, nhưng ông vẫn có mắt nhìn người và tiếng nói nhất định.

“Trò Trịnh muốn thi tuyển vào chuyên ngành của chúng ta, nhưng từ biểu hiện của cậu ấy, tôi cảm thấy để cậu ấy làm học viên thì thiệt cho cậu ấy quá. Tri thức về cơ giới của trò Trịnh đã đủ làm giảng viên rồi, càng không nói đến cống hiến mà cậu ấy đã làm được. Hiện tại tôi muốn kiến nghị để cậu ấy làm giảng viên thực tập của chuyên ngành chúng ta, không biết các vị giáo sư thấy thế nào?”