Chương 7: Cosplay bệnh nhân và y tá

Chương 7. Cosplay bệnh nhân và y tá

“Em điếc sao?!” Lão sư thể dục bạo nộ, Đoạn Chí Hằng này là học sinh hắn thích nhất, bởi vì hắn thích học thể dục nhất, mà khi hắn thích học thể dục, sẽ điều động tính tích cực của nữ sinh toàn ban.

Vẫn luôn là bảo bối trong lòng lão sư thể dục, nói một không hai, hôm nay lại thái độ khác thường không để ý tới hắn, sau này làm sao lập uy ở bảy ban cao nhị!

Không thể chịu nổi, thật sự không thể chịu nổi!

Lão sư thể dục mang mặt ngựa cứng rắn bước qua, Đoạn Chí Hằng không tự chủ được mà lui lại mấy bước về sau, không biết lựa lời mà nói với biểu ca: “Lão sư thể dục của tụi em là người rất tốt, dạy học vô cùng nghiêm túc lại sống động, là giáo viên trẻ lọt vào top 100 chung kết ở Long Thành……”

Lọt vào danh sách tổng cộng có 101 vị lão sư.

Đầu điện thoại kia trầm mặc,

Trầm mặc, trầm mặc, lão sư thể dục nếu không phải chết trong sự trầm mặc của biểu ca, thì con đường khác cũng là chết trong sự trầm mặc của biểu ca.

“Đoạn Chí Hằng! Em cái thằng nhãi ranh này!” Lão sư thể dục đoạt di động của hắn một phen, chỉ vào sân thể dục giận dữ hét, “Chạy mười vòng đi!”

Đoạn Chí Hằng có ý tốt mà kiến nghị cho hắn: “Lão sư, ngài đối xử tốt với ta một chút.”

Còn dám miệng lưỡi trơn tru, còn hiểu uy hϊếp người?

“Hai! Mươi! Vòng!”

Đoạn Chí Hằng cắn môi dưới, ủy ủy khuất khuất mà xoay người chạy bộ.

Lão sư thể dục hừ một tiếng, còn trị không được cậu thằng nhãi ranh này, sau đó cầm lấy điện thoại, hướng về phía bên kia hô: “Cậu là ai nha?”

Đoạn Chí Hằng vòng quanh sân thể dục mà chạy từng vòng từng vòng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào lão sư thể dục, chạy hai vòng, lão sư thể dục liền hướng hắn vẫy tay.

Nhất thời Đoạn Chí Hằng liền vẻ mặt đưa đám đi qua, mở ra hai tay ôm lấy lão sư thể dục khóc rống, lão sư a xin lỗi a, chỉ tại biểu ca này của em quá bá đạo……

Lão sư thể dục an ủi mà vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Sao em không nói với lão sư?”

Đoạn Chí Hằng muốn nói lại thôi, hắn cũng không dám chọc biểu ca bà con xa này a!

“Biểu ca của em nói chân hắn ngã gãy rồi, ở bệnh viện số một Long Thành, haizz, đứa nhỏ đáng thương, cha mẹ mất hết, còn không có thành niên liền đi Bắc Kinh làm công kiếm tiền, hiện tại còn ngã gãy chân…… Này, tới đây!”

Lão sư thể dục vừa nói, một bên móc ra trên người bốn năm tờ tiền nhét vào trong tay hắn: “Để biểu ca em chữa bệnh thật tốt, không có tiền thì để thầy gây quỹ trường học, thầy gửi cho nhóm giáo viên, để mọi người cùng nhau góp tiền.”

Đoạn Chí Hằng cầm tiền, sững sờ tại chỗ, không biết nên bày ra vẻ mặt gì.

Lão sư thể dục nhẹ nhàng lắc đầu, cảm thấy đại khái là tinh thần bác ái không beiesn giới của mình làm Đoạn Chí Hằng bị sốc, phát huy trọn vẹn tinh thần làm chuyện tốt không cần báo đáp, vỗ vỗ bả vai Đoạn Chí Hằng, nói lời sâu sắc:

“Lão sư cho em đi về, đi thôi, nhìn xem biểu ca của em, đem phần ấm áp này đưa qua đó, nếu hắn hỏi là ai, thì em nói —— Lôi Phong*!”

Đoạn Chí Hằng một tay nắm tiền, một tay cầm di động, như lọt vào trong sương mù mà chạy ra ngoài sân thể dục, thật sự không biết chuyện gì thế này, chạy ra sân thể dục liền gọi điện thoại lại cho biểu ca.

Đầu kia tiếp điện thoại, liền truyền đến thanh âm khác thường của biểu ca ——

“A —— a —— ha —— a a a!”

Giọng nữ dịu dàng mông lung, giống như bị cái gì chặn lại: “Cậu động một chút…… Ahhh, đừng động mạnh quá……”

“Khó chịu…… Tôi thật là khó chịu…… A a a……” Biểu ca tựa hồ dục cầu bất mãn mà than.

Hai mắt Đoạn Chí Hằng trừng lớn, biểu ca này chơi cũng quá mạnh mẽ mà, kết hợp lời lão sư thể dục vừa mới nói, hắn hoàn toàn tin tưởng, thì ra biểu ca đây là đang ở trong bệnh viện chơi cosplay bệnh nhân và y tá……

Thế giới của kẻ có tiền quả thực cách hắn quá xa xôi.

“Biểu ca…… Thực xin lỗi thực xin lỗi, quấy rầy anh, em lập tức cúp điện thoại.”

Đoạn Chí Hằng vội vội vàng vàng nói xong, đang muốn cắt đứt điện thoại, biểu ca tựa hồ là cắn răng cười lạnh một tiếng:

“Cậu cúp một cái thử xem.”

Không dám thử không dám thử.

Đoạn Chí Hằng ủy khuất cực kỳ, biểu ca hiện tại đã chơi lớn như vậy? Không chỉ có chơi cosplay y tá bệnh viện, còn muốn người khác nghe?

Lỗ tai và linh hồn hắn ô uế, không thuần khiết, không thể vì học tỷ Ninh Thiền giữ lại chút trinh tiết cuối cùng.

Mà phòng bệnh trong bệnh viện, y tá đang thay băng vải cho thiếu niên trên giường bệnh, lau mồ hôi: “Cha mẹ chết hết thì cũng có thân thích chứ? Nộp tiền nhanh chút, bằng không buổi chiều sẽ đẩy cậu đi lên lối đi nhỏ.”

Tiêu Hành cười lạnh nói: “Chị……”

“Cậu lại kêu chị thử xem! Trong một giờ liền đem cậu đẩy ra có tin hay không?”

---------------------------------------

*Lôi Phong 雷鋒 (18 tháng 12 năm 1940 – 15 tháng 8 năm 1962) là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc. Năm 1963, anh trở thành đề tài cho cuộc vận động mang tính tuyên truyền diễn ra trên toàn quốc có tên là "noi theo tấm gương đồng chí Lôi Phong (向雷锋同志学习). Lôi Phong được miêu tả như một công dân kiểu mẫu và quần chúng nhân dân được cổ vũ học theo lòng vị tha, khiêm tốn, và hết đời hiến dâng của Lôi Phong. Sau khi Mao Trạch Đông qua đời, Lôi Phong vẫn là một biểu tượng văn hóa. Tên của anh đã đi vào lời ăn tiếng nói hằng ngày và hình ảnh của anh xuất hiện trên áo phong và quà lưu niệm.

Hựu Đương Hựu Lập - Chương 7: Cosplay bệnh nhân và y tá