Chương 6: Biểu ca bá đạo gọi điện thoại tới

Chương 6. Biểu ca bá đạo gọi điện thoại tới

Ninh Thiền lặng lẽ đưa cho Lý Mỹ Lệ, Lý Mỹ Lệ đem sách giáo khoa toán học dựng thẳng lên, vùi mặt vào, khẽ kêu: “Ba ba! Đủ rồi! Thật sự đủ rồi!”

Lý Mỹ Lệ há mồm một câu “Ba ba” ngậm miệng kêu cha “Cha”, làm Ninh Thiền tự nhiên sinh ra ý thức trách nhiệm của một người cha già, từ ái mà vuốt đầu vừa tròn vừa lớn của Lý Mỹ Lệ: “Con à, sắp thi đại học, ăn nhiều một chút bổ thân thể.”

“Nếu ăn nữa thì mình béo thành cái lu!” Lý Mỹ Lệ đem ống hút chọc vào hộp sữa bò, há mồm hút một ngụm lớn, khí nuốt núi sông, chỉ trong bốn năm giây, hộp sữa bò liền xẹp lép.

Nàng bóp bóp hộp sữa bò, lại chưa đã thèm mà hút mấy cái: “Mấy đứa Bạch Phương Phương sẽ chê cười mình.”

Ninh Thiền nhìn công thức thâm thuý tối nghĩa trên sách giáo khoa, mí mắt không tự chủ được mà đánh nhau, ngáp một cái nhẹ giọng nói: “Cậu mặc kệ bọn họ, bọn hò có ai để chê cười?”

Lý Mỹ Lệ vỗ vỗ bụng, thở dài: “Cũng đúng, mình phải làm đề.”

“Hình như mình sắp đi vào cõi thần tiên……” Ninh Thiền vừa nói một bên đem tất cả sách vở luyện tập sách ngoại khóa trong ngăn kéo đều lấy ra, từng tầng từng tầng địa luỹ cao vυ"t, sau đó ghé vào trên bàn, sau đó không nhúc nhích.

Ninh Thiền không thích học tập, đây là mọi người đều biết, dù sao nhà nàng có tiền, còn có vài cha kế tiền nhiệm có tiền, cho dù không học tập cũng sẽ có một tương lai tốt đẹp, các lão sư cũng không quản nàng, đây xem như là học sinh đặc thù.

Mắt nhắm mắt mở đi.

Tiếng nói của lão sư toán học chính là Thần Khí đưa Ninh Thiền vào giấc ngủ tốt nhất, nàng thường thường ngủ không được, nhưng chỉ cần vừa lật sách giáo khoa toán học ra, lại thêm giáo trình của lão sư, một giây sau tạm biệt mất ngủ.

Nàng ở trong mộng gặp được người kia đã lâu không thấy, bóng dáng thon dài, bả vai rộng lớn, hắn đi ở đầu đường Long Thành, Ninh Thiền nỗ lực đuổi theo, người nọ lại trước sau cách nàng không gần không xa, thấy được, lại vĩnh viễn không chạm vào được.

Mất mát sâu sắc, nàng mở miệng ra hướng hắn hô to.

Toàn bộ cảnh trong mơ lại giống như bị tiêu âm, nàng chỉ thấy được chính mình tê liệt ngã xuống trên mặt đất, khóc nức nở.

Thật xấu…… Ninh Thiền đánh giá chính mình, rất nhiều năm nàng không có lần nào khóc rõ ràng thống thống khoái khoái phát ra từ tâm can.

Bị thao khóc không tính.

Ban bảy cao nhị đang học thể dục trên sân thể dục, Đoạn Chí Hằng đang sãi chân, di động trong quần thể dụng rung lên, lão sư thể dục nghe thấy động tĩnh, ánh mắt nghiêm khắc bay qua đây.

Đoạn Chí Hằng cẩn thận mà móc ra nhìn nhìn, vốn dĩ không định nghe, nhưng…… Nhìn thấy tên người gọi, hắn liền tim đập gia tốc, không thở nổi.

Chỉ có hai người cho hắn loại thình lình xảy ra hít thở không thông này, người thứ nhất là học tỷ Ninh Thiền, nếu hắn có số điện thoại của nàng, người thứ hai chính là biểu ca hắn, Tiêu Hành.

Nói đến biểu ca này, nếu mà đếm trên đầu ngón tay, Long Thành không vài có bao nhiêu người có thể biết được tên của hắn, bởi vì nhà hắn vốn là không ở Long Thành, mà là Bắc Kinh.

Tuy rằng theo bối phận hắn phải kêu Tiêu Hành một tiếng “Biểu ca”, nhưng quan hệ thân thích giữa hai người thật là một chặng đường dài, cách thật xa, nhưng cha Tiêu Hành thật ra người địa phương ở Long Thành, ông là một kiến trúc sư nổi tiếng trong và ngoài nước, thời trẻ du học nước ngoài, sau khi về nước thì kết hôn với mẹ Tiêu Hành.

Nhưng mà ba năm trước đây ly hôn, mẹ Tiêu Hành xuất ngoại, cha Tiêu Hành trở về Long Thành, làm kiến trúc văn phòng, nghe nói sắp kết hôn với một danh nhân.

Nhưng còn không biết danh nhân này là ai, ai bảo người ta nhà giàu làm tốt công tác bảo mật đây, toàn Long Thành thậm chí cả nước trên dưới đều đang ăn dưa chờ xem diễn.

“Đoạn Chí Hằng, dám nghe điện thoại liền chạy mười vòng đi!”

Lão sư thể dục thấy hắn dám móc di động ra, thình lình mà hướng hắn rống to.

Đừng nói chạy mười vòng, cho dù chạy hai mươi vòng cũng phải nghe a.

Đoạn Chí Hằng nghe điện thoại khi lão sư thể dục còn đang rống giận, rõ ràng là vóc dáng cao lớn 1 mét 88, nghe điện thoại lại giống như con chim nhỏ:

“Biểu ca……”

Đầu kia tĩnh tĩnh, giọng nam có chút trầm thấp, rồi lại có chút hương vị của thiếu niên tuổi dậy thì: “Vang lên 25 giây cậu mới nghe điện thoại?”

Thể dục lão sư rống lớn: “Đoạn Chí Hằng!!! Ra khỏi đội ngũ!!!”

Trái tim của Đoạn Chí Hằng đột ngột ngừng đập, không ngừng hướng hắn khoa tay múa chân làm dấu “stop”.

“Ồn muốn chết.”

Biểu ca Tiêu Hành ở đầu kia điện thoại nhàn nhạt mà nói, một chút đều nghe không ra ý tứ hắn đang tức giận.

Nhưng mà Đoạn Chí Hằng biết, biểu ca rất tức giận, lão sư thể dục sắp bị sa thải rồi.