Chương 8: Biểu ca bá đạo không ngờ được tình địch

Chương 8. Biểu ca bá đạo không ngờ được tình địch

Đoạn Chí Hằng lên xe buýt đi về hướng bệnh viện số một Long Thành, thời điểm tới khu nằm viện lầu ba, chen chúc trên lối đi nhỏ, biểu ca luôn là hạc trong bầy gà, nổi bật bất phàm như vậy.

Cứ việc chân bó thạch cao, trên đầu quấn tầng tầng băng gạc, vẫn ngăn không được vẻ ngoài đẹp trai và khí chất bá đạo của mình.

“Hai con khỉ, tổng cộng hai con khỉ!”

Tiêu Hành nằm dựa vào trên giường bệnh, một bé trai năm sáu tuổi đứng ở mép giường, trong tay cầm một con gà kêu quang quát.

Vừa dứt lời, bé trai mở miệng cười to, răng thỏ lộ ra, nói chuyện lén lút: “Cậu trả lời sai lầm, trên mặt đất một con khỉ, trên cây bảy con khỉ, tổng cộng tám con khỉ.

Lúc nãy nói chuyện khe khẽ, nhưng hai chữ “Ngu ngốc” cuối cùng phát âm rõ ràng.

Tiếp theo dùng sức nắm con gà kêu quang quát, tức khắc một chuỗi tiếng cười “Ha ha ha” lớn đến chói tai, trong miệng gà phun ra nước miếng, dính lên mặt Tiêu Hành.

Đoạn Chí Hằng sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, thân hình cao lớn trốn ở sau cây cột, thò đầu ra lặng lẽ nhìn.

Bé trai lại ôm bụng cười ha hả, Tiêu Hành lau mặt một phen, nghiến răng: “Tôi sẽ không chấp nhặt với con nít.”

“Bởi vì anh không bắt được tôi!”

Bé trai làm mặt quỷ với hắn, nghe thấy tiếng oán trách của y tá hướng bên này đi tới, nhanh nhẹn mà đem con gà kêu quang quát nhét vào trong tay Tiêu Hành, sau đó nhanh như chớp chạy vào phòng bệnh trốn đi.

Chị gái y tá kia đi tới, rũ mắt nhìn một cái con gà kêu quang quát trong tay Tiêu Hành, cười tủm tỉm mà nói: “Vị đồng học này, cậu có ý kiến đối với tôi có thể trực tiếp nói, mong cậu không cần ở chung quanh phòng bệnh phát ra tạp âm, ảnh hưởng những người trong phòng bệnh.”

Xong rồi xong rồi, y tá này lá gan quá lớn!

Đoạn Chí Hằng không khỏi khẩn trương, nhà biểu ca có bệnh viện tư nhân cao cấp như vậy, sao lại cố tình tới bệnh viện công lập này?

Chuyện này nhất định sẽ không đơn giản như vậy!

Biểu ca nhất định đến để điều tra và đặt nền tảng vững chắc cho sự nghiệp tương lai của anh ấy ở Long Thành.

Đoạn Chí Hằng không khỏi tâm sinh hổ thẹn, rõ ràng là tuổi tác không khác biệt lắm, biểu ca đã có tâm với sự nghiệp như vậy.

“Thân thích tới sao? Biểu đệ tới sao? Khi nào nộp tiền nha?”

“Tới đây!” Đoạn Chí Hằng lập tức giơ di động chạy ra, cười tiến lên, tiếp nhận danh sách, “Tôi là biểu đệ của anh ấy, lập tức đi đóng tiền.”

Hộ sĩ trên dưới đánh giá Đoạn Chí Hằng một chút, nói với Tiêu Hành: “Cậu thật sự có biểu đệ nha?”

Tiêu Hành kiềm chế tức giận, ngẩng đầu cười cười: “Chị gái, chẳng lẽ tôi còn có thể vì phí nằm viện mấy ngàn nhân dân tệ mà lừa chị?”

“Có thì có thôi, nếu mà luôn tức giận như vậy thì rất lâu mới hết bệnh, cậu, đi dưới lầu nộp tiền đi!”

Nói xong liền đem giường bệnh của Tiêu Hành đẩy mạnh vào phòng bệnh, tiến phòng bệnh, bé trai lúc nãy đặt chân ngồi ở trên giường, trên giường có một bà lão đang nằm, mặt mày tiều tụy, từ ái mà nhìn bé trai.

“Bà ơi, cháu muốn món đồ chơi này……” Bé tải ngoan ngoãn mà nói với bà cụ, chớp chớp mắt to trắng đen rõ ràng.

“Đó là đồ vật của người khác, chúng ta không cần, nghe chưa?”

Bé trai quả thực khác nhau như hai người, gật gật đầu, liền ủ rũ cụp đuôi mà chơi ngón tay.

Y tá một tay đem con gà kêu quang lấy qua, nói với Tiêu Hành: “Cậu lớn rồi, phải biết nhường cho em trai.”

Tiếp theo cầm con gà kêu quang quát kia qua, đưa cho bé trai: “Chu Chu ngoan lắm nha, gần đây có chuyện gì vui vẻ sao?”

Bé trai tự nhiên cầm lấy con gà kêu quang quát kia, ôm vào trong ngực: “Ninh tỷ tỷ ngày hôm qua tới thăm em, trả tiền thuê nhà cho em và bà, bà em khỏi cần đi nhặt ve chai nữa.”

“Tiểu Ninh tỷ tỷ của em thật là Bồ Tát sống, phí nằm viện của bà cụ cũng là nàng trả, về sau trưởng thành phải nhớ báo đáp cô ấy, hiểu không?”

“Vâng!” Bé trai dùng sức gật gật đầu, trong mắt lóe ngôi sao, “Em muốn lớn lên kiếm thật nhiều thật nhiều tiền! Cưới tỷ tỷ làm lão bà!”