Chương 5: Bố ơi, con đói bụng.

Chương 5. Bố ơi, con đói bụng.

“Đoạn, Đoạn Hằng…… Đã tới giờ học rồi, cậu đi về trước đi.”

Ninh Thiền xoay người nhìn hắn, chàng trai cao cao lớn lớn này chân tay luống cuống mà đứng dưới ánh nắng mùa đông, cúi đầu một cái lại lập tức xoay mặt qua một bên, gấp đến độ lỗ tai và mặt đều đỏ.

Ninh Thiền cười cười, bộ dáng bất lực này, cực kỳ giống hình ảnh vụng về lúc cô lần đầu tiên thích một người.

Nghĩ đến đây, cô cúi đầu đá đá hòn đá nhỏ trên mặt đất.

Đoạn Chí Hằng ngẩng đầu nhìn Ninh Thiền, tìm đủ dũng khí nói: “Em tên Đoạn Chí Hằng, xin học tỷ đừng nhớ lầm.”

Ninh Thiền thấy hắn vô cùng nghiêm túc, gật gật đầu, hứa hẹn nói: “Được, tôi nhớ kỹ, cậu nhanh trở về đi!”

Tiết này là tiết thể dục, nghĩ đến cái mặt ngựa đáng sợ của lão sư thể dục kia, Đoạn Chí Hằng lúc này mới không tình nguyện mà đi xuống lầu trước.

Thấy hắn đi rồi, Ninh Thiền mới chậm rì rì mà trở về phòng học.

Đẩy cửa ra, mọi người đem ánh mắt đặt ở trên người Ninh Thiền, lão sư toán học buông sách giáo khoa trong tay, nghiêm khắc mà nói với cô: “Em đã đi học bao lâu?! Hiện tại em đều đã cao tam, còn không biết gì như vậy! Ỷ vào có người mẹ có tiền thì hay lắm nhỉ!”

Bạch Phương Phương dựa vào cửa sổ, khuây khoả mà cười cười, thấp giọng nói: “Đó là tiền gì nha, chính là tiền bán mình ngủ với mấy ông già!”

Sáng nay Ninh Thiền lục trà kỹ nữ này khoe khoang khuôn mặt liền đoạt cơ hội cầm băng rôn của cô, trong lòng Bạch Phương Phương vẫn luôn nhớ kỹ, hiện tại thấy cô bị lão nhân toán học mắng, không thể hiểu được liền cho rằng toàn thế giới đều đang giúp cô.

Nhất thời đắc ý về mồm miệng nhanh nhẹn của mình, âm thanh nói chuyện cũng không tránh khỏi lớn chút, câu mắng mẹ của Ninh Thiền toàn ban đều nghe thấy được.

Mấy nữ sinh có quan hệ tốt với Bạch Phương Phương cũng cười theo, còn nhìn nhau, làm mặt quỷ.

Ninh Thiền cúi đầu xuống, đôi mắt đỏ hồng, khi nhìn vào, thái độ của đám nữ sinh Bạch Phương Phương có vẻ hơi chút ác độc cùng đáng khinh.

Đến lão nhân toán học cũng cảm thấy chính mình nói sai rồi, phấn viết cầm trong tay ném lên trên đầu Bạch Phương Phương, quở mắng: “Không gia giáo!”

Sau đó lại nhìn Ninh Thiền, chỉ chỉ chỗ ngồi của cô =: “Mau trở về ngồi xong! Về sau không được đến muộn, học sinh cao tam, phải quy hoạch thời gian hợp lý, giành giật từng giây, đã hiểu chưa?”

Ninh Thiền gật gật đầu: “Đã hiểu, cảm ơn lão sư.”

Trở lại chỗ ngồi, lão sư toán học lại xoay người tiếp tục viết bảng, nam sinh phía trước lặng lẽ quay đầu, đem một tờ giấy viết bài tập đã làm xong đưa cho Ninh Thiền: “Đừng cảm ơn mình.”

Ninh Thiền lấy khăn giấy lau mặt chùi chùi mắt, tuy rằng căn bản không có nước mắt, nhưng làm làm bộ dáng cũng tốt.

“Cảm ơn cậu, Lý Kiến Quốc.”

“Đừng khách khí với ca ca! Mình thích làm bài tập! Làm cho ai không phải cũng như vậy sao!”

Lý Kiến Quốc vừa thấy đôi mắt to đen lúng liếng của Ninh Thiền, hận không thể đem bài tập ngữ văn địa lý hóa học vật lý đều nhận thầu cho cô.

Ninh Thiền cúi đầu, nhấp miệng cười cười, nam sinh phía sau cô vỗ vỗ bả vai cô, đưa cho cô một hộp khăn ướt mới: “Hàng Nhật Bản! Không tổn thương làn da, cậu cầm lấy mà dùng.”

Ninh Thiền nói tiếng cảm ơn, tiếp nhận đặt lên bàn, thời điểm duỗi tay vào hộc bàn lấy sách bài tập, lại móc ra hai ba loại bữa sáng khác nhau, sandwich cùng sữa bò, sữa đậu nành cùng bánh bao, còn có một phần que cay.

Ngồi cùng bàn với cô là một nữ sinh mập mạp, hâm mộ đến không được, chọc chọc tay Ninh Thiền: “Bố ơi, con đói bụng.”

Nữ sinh mập mạp này tên là Lý Mỹ Lệ, bởi vì quá béo, gia cảnh không tốt, cũng là từ ngày tiến trường học rồi bị kỳ thị đến bây giờ.

Trường trung học cơ sở số 10 Long Thành tuyển những học sinh hàng đầu thành phố. Nếu điểm số không tốt, giống như Ninh Thiền, trong nhà đặc biệt có tiền, quyên tòa nhà, hoặc là xây dựng quỹ học tập, trường học cũng sẽ phá lệ tiếp thu.

Những quỹ học tập đó nhằm vào những học sinh xuất sắc gia đình nghèo khó, xem như đôi bên cùng có lợi.

Lý Mỹ Lệ chính là người nhận quỹ học tập, khi phân ban cao nhị là cô lần đầu tiên nhìn thấy Ninh Thiền, nhà cô nghèo, nhưng là từ nhỏ bà ngoại dạy cô “Tri ân báo đáp” “Uống nước nhớ nguồn”, cho nên cô đối với Ninh Thiền phá lệ có hảo cảm.

Tuy rằng nữ sinh chung quanh thoạt nhìn không muốn chơi chung với cô.

Cao nhị bắt đầu, nữ sinh trong lớp học đều không muốn ngồi cùng bàn với Ninh Thiền, mặc dù mạnh mẽ ép ngồi cùng bàn, sau tiết học liền đi tìm chủ nhiệm lớp khóc lóc kể lể, hoặc là nói Ninh Thiền không học tập thật tốt câu dẫn nam sinh, hoặc là nói Ninh Thiền khoe giàu khi dễ người tại chỗ……

Gặp nhiều khiếu nại nhiều như vậy đầu chủ nhiệm lớp cũng phình to, cũng may Lý Mỹ Lệ chủ động đi tìm chủ nhiệm lớp, tự nguyện ngồi cùng bàn với cô, thuận tiện giúp cô giảng bài, giúp cô làm bài tập.

Ninh Thiền khó hiểu từng hỏi Lý Mỹ Lệ: “Cậu không chán ghét mình sao?”

Lý Mỹ Lệ cộc lốc mà cười: “Mình không chán ghét mẹ cậu nha, không có mẹ cậu mình sẽ không được đi học tiếp, ăn không nổi thịt.”

Ninh Thiền bị cô chọc cho vui vẻ, ngồi cùng bàn đã hơn một năm, Lý Mỹ Lệ xem như hiểu được mị lực của Ninh Thiền, bởi vì quá mức bái phục, lén kêu cô là cha, đặc biệt là thời điểm đã đói bụng muốn được cho ăn.