Chương 4: Quỳ xuống gọi ba ba

Chương 4. Quỳ xuống gọi ba ba

Ninh Nhiên không muốn ru rú trong nhà mãi, cô thích được nam nhân, tiền tài cùng hoa tươi vây quanh náo nhiệt, bà từng nói với Ninh Thiền: “Mẹ khống chế không được muốn câu kẻ ngốc, đây là bản tính của mẹ, mẹ không đổi được.”

Sau khi kết hôn với Lăng Triệt, một năm bà chỉ có một hai tháng ngẫu nhiên về nhà, mà những ngày cô không ở nhà, Lăng Triệt không biết mệt mỏi mà dạy học cho cô, đem cô từ một tay chỉ biết đi xe đạp dạy thành tài xế già rong ruổi đường cao tốc.

Thời điểm cao nhị, Ninh Nhiên cùng Lăng Triệt ly hôn, nhanh chóng kết hôn lại ly hôn với một nghệ thuật gia , bởi vì hắn —— làʍ t̠ìиɦ quá chất phác.

“Để thân thể mẹ trần trụi đứng ở rừng mưa Đông Nam Á suốt một đêm! Nói phải cho mẹ một kinh hỉ lớn! Mẹ tưởng dã chiến ở rừng mưa, nhưng hắn lại vẽ tranh sơn dầu cho mẹ một đêm?!”

Ninh Nhiên mang một thân muỗi chích sưng đỏ về nước, ra sân bay liền lái xe đi bệnh viện số ba ở Long Thành, đưa lão công thứ ba là nghệ thuật gia đi khám khoa thần kinh, thuận tiện ly hôn.

Mấy năm nay, Lăng Triệt chưa bao giờ cắt đứt quan hệ với Ninh Thiền, Ninh Thiền không muốn tiếp tục với hắn nữa, nhưng mà trước sau tìm không thấy dươиɠ ѵậŧ của ai có thể bằng được Lăng Triệt, Lăng Triệt tuy rằng đã ba mươi tám tuổi, nhưng lực eo kinh người, thường đem cô làm đến nói cũng nói không được đầy đủ, chỉ có thể khóc không ngừng.

Ninh Thiền than nhẹ một tiếng, không biết hôn nhân của Ninh Nhiên và lão công thứ tư sẽ kéo dài được bao lâu.

Hút xong một điếu thuốc, cô còn lấy ra một tờ khăn giấy đem tàn thuốc gói lại, lại lấy ra một chai nước hoa xịt xịt, hương thơm trà xanh nồng đến nổi làm cô hắt xì mấy cái.

Xoay người đang muốn đi xuống cầu thang, cửa đột nhiên mở, một chàng trai cao cao lớn lớn hơi chút thẹn thùng đã đi tới, nhìn thấy Ninh Thiền đột nhiên chân tay luống cuống, mặt còn đỏ bừng.

Mắt Ninh Thiền đỏ hoe lúc hắt xì, chàng trai kia cho rằng cô đang khóc, vội vàng nói: “Học tỷ, thực xin lỗi, em không phải cố ý đυ.ng trúng chị.”

Nga…… Ninh Thiền hiểu rõ, là nam sinh từ phía sau đem cô đυ.ng vào trên tường kia, cô không nhớ rõ mặt hắn, chỉ nhớ rõ xúc cảm khi khoai to của hắn dán ở trên mông cô.

Ninh Thiền ôm lấy hai tay, làm hai vυ" nâng lên cao vυ"t, lại nhu nhược đáng thương.

“Không, không sao, tôi biết cậu không phải cố ý.”

Mặt nam sinh càng đỏ hơn, đại khái là lần đầu tiên tỏ tình với nữ sinh, nói chuyện đều run rẩy: “Kỳ thật em vẫn luôn yên lặng chú ý học tỷ, em rất thích học tỷ, mong chị cho em một cơ hội!”

Ninh Thiền bày ra tư thái chân tay luống cuống, hoảng loạn mà lui hai bước về phía sau: “Tôi đang học cao tam, hiện tại trong lòng chỉ có chuyện học tập này, tạm thời không muốn yêu đương.”

Lên giường, yêu đương…… Ha hả, Lăng Triệt sẽ xách theo cái búa nhỏ phế xương bánh chè của hắn.

Ninh Thiền nói như vậy, nam sinh càng thêm thích cô, ngược lại còn cảm thấy, nếu không phải bởi vì muốn thi đại học, học tỷ nhất định sẽ chấp nhận hắn, Ninh Thiền thực sự là người tốt bụng, dịu dàng và ấm áp.

Thật là nữ thần thoát ly niềm vui tầm thường.

“Em nhất định sẽ đuổi kịp học tỷ! Em quyết tâm thi đậu cùng trường đại học với học tỷ! Học tỷ có thể chờ em sao?”

Ninh Thiền cười càng thêm ngọt ngào, dùng sức gật gật đầu: “Được!”

Cô vẫn là dễ đuổi kịp, hàng năm trong khối xếp hạng một hai ba đếm ngược từ dưới lên, mười phần cân đối, cũng không học lệch.

“Học tỷ, em tên Đoạn Chí Hằng, ban một cao nhị, về sau chị có chuyện gì có thể tới tìm em! Học tỷ có thể thêm WeChat của chị không?”

Đoạn Chí Hằng một bên nói một bên móc di động ra, click mở mã QR nâng tới đây, Ninh Thiền nghĩ nghĩ: “Cao tam không cho dùng di động…… Nhưng mà……”

Cô cười cười, cô đưa tay về phía sau móc ra, móc nửa ngày mặt đều đỏ, bất đắc dĩ mà nói với học đệ: “Hình như…… Hình như bị kẹt rồi…… Cậu có thể giúp tôi lấy nó không?”

Nói xong liền xoay người, trái tim học đệ đập thình thịch, tới gần một ít, nuốt nuốt nước miếng, Ninh Thiền kéo quần thể dục ra, học đệ rũ mắt vừa thấy, di động bị nhét trong qυầи ɭóŧ.

Học tỷ không biết làm sao vậy, còn nhếch mông lên.

Trong đầu tức khắc như máu chảy ngược, căn bản không có thời gian để suy nghĩ về việc nó bị kẹt như thế nào, duỗi tay liền phải đi lấy di động kia dính sát vào mông cô.

Ninh Thiền đột nhiên buông tay ra, dây thun quần bắn về, tay học đệ còn ở trong quần cô, sợ tới mức vội lấy tay ra, giống một con động vật nhỏ bị thương tổn: “Thực xin lỗi thực xin lỗi thực xin lỗi……”

Nhàm chán.

Ninh Thiền trong lòng nói, bất đắc dĩ mà lắc đầu, đáng thương củ khoai to, lá gan quá nhỏ, nếu mà đυ.ng phải Lăng Triệt một giây quỳ xuống gọi ba ba.

Hai năm nam sinh như vậy cô gặp qua quá nhiều.

Cô muốn tìm một người, có thế lực ngang hàng Lăng Triệt.