Chương 13: Em là cỏ đuôi chó trong lòng anh

Chương 13. Em là cỏ đuôi chó trong lòng anh

“Ưm…… Ưm ưm……” Ninh Thiền đột nhiên che miệng rên lên, tiểu huyệt kẹp chặt, mông cũng run rẩy dữ dội.

Lăng Triệt không đem dương cụ rút ra, mà là thuận thế đứng lên, chân hơi cong ngồi xổm xuống, đem mông Ninh Thiền đẩy lên càng cao, từ trên xuống dưới, giống như đóng cọc, từng chút từng chút, nặng nề rơi trên hoa tâm.

Mỗi một lần cắm vào, dâʍ ŧᏂủy̠ trong tiểu huyệt cô đều phải bị văng ra vài giọt, huyệt đột nhiên gắt gao co rút lại, Ninh Thiền cũng lắm mông, ưm ưm a a mà xin Lăng Triệt nhanh hơn một chút.

Cho đến khi Lăng Triệt hơi lui về phía sau một chút, di động trong áo khoác lại vang lên, Lăng Triệt đem dươиɠ ѵậŧ chôn ở trong huyệt cô, duỗi tay nghe di động.

Ninh Thiền che miệng lại, kiềm nén rêи ɾỉ, tiểu huyệt gắt gao xoắn lấy dươиɠ ѵậŧ, thân mình run lênà, phun ra một lượng lớn da^ʍ thuỷ.

Phun ra quá nhiều, dươиɠ ѵậŧ Lăng Triệt cũng ngăn không được, không chút đợi chờ chảy ra từ khe thịt.

Lăng Triệt một bên nghe điện thoại, một bên thong thả ung dung xoay vòng trong tiểu huyệt đang cao trào của cô, trong phòng vệ sinh trống trải phát ra từng hồi động tĩnh ộp ẹp.

Lăng Triệt nghe điện thoại nhìn giống như chính nhân quân tử, nói chuyện tứ bình bát ổn*, còn nói cười vui vẻ.

*tứ bình bát ổn: bốn bề yên tĩnh; sóng yên biển lặng. Trong truyện có ý nghĩa: Nói chuyện bình tĩnh vững vàng

Đối phương có lẽ còn tưởng rằng hắn đang trong văn phòng một toà cao ốc chọc trời, lại không biết hắn thế nhưng ở trong phòng vệ sinh bệnh viện, giống một con chó đực dục cầu bất mãn mà chơi con gái riêng.

Người ở đầu điện thoại kia tựa hồ đang hỏi hắn có phải không tiện nghe điện thoại hay không, Lăng Triệt cười cười, eo lại hung hăng thúc đẩy, thao đến Ninh Thiền thất thần mà run rẩy cánh mông tuyết trắng , lại bị ép phun ra một lần.

Dâʍ ŧᏂủy̠ nóng bỏng làm cho lỗ chân lông toàn thân Lăng Triệt đều giống như nở ra, nặng nề mà thở hổn hển một hơi, tiếp tục nói với người ở điện thoại đầu kia: “Không sao, đang cᏂị©Ꮒ một con cɧó ©áϊ không nghe lời.”

“Lăng lão bản coi trọng nhất định là cực phẩm, không bằng chúng ta trao đổi một chút.”

Người đàn ông đầu bên kia nói ra nhẹ nhàng, giọng điệu không thèm để ý.

Lăng Triệt chậm rãi rút dươиɠ ѵậŧ ra, một tay cầm di động, một cái tay khác cầm dươиɠ ѵậŧ, lau lau dâʍ ŧᏂủy̠ ở trên mông cô, khẽ cười nói: “Ai dám đυ.ng đến đồ vật của tôi, tôi không phế đi hắn thì không chịu được, anh có thể thử xem.”

Đầu kia điện thoại trầm mặc trong chốc lát, tiếp theo lại pha trò dời đi đề tài.

Sau khi trò chuyện một lúc thì cúp máy, Lăng Triệt nhét điện thoại di động vào áo khoác, một tay ôm Ninh Thiền xụi lơ trên mặt đất lên, vỗ vỗ khuôn mặt có chút thất thần của cô: “Mệt mỏi như vậy? Là ở trường học cho tiểu thịt tươi chơi nhiều, thể lực chống đỡ hết nổi?”

Ninh Thiền lấy lại tinh thần, đẩy đẩy hắn: “Tôi vì học tập mất ăn mất ngủ, rong chơi ở biển cả tri thức, không có ý định làʍ t̠ìиɦ.”

Lăng Triệt thích cô không tim không phổi như vậy, sẽ không thương xuân buồn thu, trời sập xuống thì có người cao lớn chống đỡ rồi, khi hai người làʍ t̠ìиɦ nói nhiều lời cợt nhả đi nữa cũng sẽ không cãi nhau.

Cô tựa như cỏ đuôi chó sinh trưởng mạnh mẽ trên đồng ruộng, gió thổi không ngã, lửa rừng thiêu không hết, gió xuân thổi qua lại tiếp tục sinh sôi vươn mình.

Lăng Triệt nhấc quần của cô lên, lại đem áo lông kéo xuống dưới, đầṳ ѵú dựng thẳng vẫn là hai cái điểm nhỏ nhô lên, hắn cười duỗi tay nhéo nhéo, nắm cằm cô, nâng lên, cúi đầu hôn xuống.

Cạy ra đôi môi có chút khô ráo của cô, ngang ngược mà càn quét ở khoang miệng cô, mυ"ŧ vào đến đầu lưỡi cô tê dại, mới chậm rãi buông ra.

“Mấy ngày nay tới nhà của anh ở, được không?”

Ninh Thiền đột nhiên vỗ trán một cái, khϊếp sợ mà nhìn Lăng Triệt: “Anh không có mang bαo ©αo sυ a!!”

Lăng Triệt xoa bóp mặt cô: “Bởi vì anh quá nhớ em……”

Ninh Thiền đẩy tay hắn, hùng hùng hổ hổ mà đi ra ngoài: “Nhớ tôi hả, nhớ em gái anh! Anh ở nước ngoài ba bốn tháng, ai biết anh chơi bao nhiêu phụ nữ nước ngoài…… A, thật là dơ muốn chết.”