Ở ghế sau xe , Tiêu Ngọc Dao ôm bụng nằm co rúm trên ghế đôi mày thanh tú nhíu chặt trên trán tựa hồ xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng .
Chú Tần nhìn cô qua gương chiếu hậu lo lắng hỏi .
" Tiểu thư , cô có ổn không hay là tôi đưa cô đi bệnh viện nhé ?"
Tiêu Ngọc Dao thở hổn hển yếu ớt đáp lại.
" Không cần , cháu về nhà nằm nghỉ một lát là ổn thôi "
Tiêu Ngọc Dao cũng không thể nói là do cô đến kỳ kinh nguyệt nên bụng đau thắt đến nổi không thở ra hơi thế này với chú Tần .
Cô có chút hối hận , vài ngày trước kỳ kinh nguyệt cô còn hớn hở cùng Tạ Uyển Thanh đi ăn lẩu , ăn kem …đủ thứ trên trời dưới đất để bây giờ đau đến muốn kêu cha gọi mẹ .
Chú Tần nghe thế cũng không nói thêm , ông lấy đi động gọi điện báo cho ông chủ đồng thời cũng dẫm chân ga tăng tốc trở về Tiêu gia .
20 phút sau cuối cùng Tiêu Ngọc Dao cũng về đến nhà , ba Tiêu sốt ruột chạy ra đỡ lấy cô .
" Dao nhi , con làm sao thế này ?"
" Baba , con muốn về phòng nghỉ ngơi "
" Được được , baba đưa con về phòng "
Tiêu Ngọc Dao mềm oặt được ba Tiêu dìu lên phòng , mà lúc này bác sĩ riêng của Tiêu Ngọc Dao cũng đến .
" Tiêu tổng "
Người đến là một người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi có dung mạo xinh đẹp chững chạc , trên tay cô còn mang theo một hòm y tế .
Ba Tiêu thấy bác sĩ đã đến , ông sốt ruột đứng dậy nhường chỗ cho bác sĩ .
" Bác sĩ Cao cô đến rồi , cô mau xem con bé bị gì "
" Vâng tôi đã biết , Tiêu tổng trước hết ông ra ngoài trước đi "
Ba Tiêu gật đầu liền đi ra ngoài , Cao Vy lúc này cũng nhanh tay bắt đầu khám cho Tiêu Ngọc Dao .
Tiêu Ngọc Dao từ nhỏ đã mất mẹ , ba cô liền một lúc gồng gánh trách nhiệm của cả hai vừa làm cha vừa làm mẹ , tuy vậy ông cũng rất bận rộn với việc ở công ty không thể thời thời khắc khắc ở bên cô được .
Nên đôi lần trong thời thơ ấu Tiêu Ngọc Dao ngã bệnh ba Tiêu lại bận công tác ở nơi xa , cũng là Cao Vy ở bên chăm sóc cô có thể nói Cao Vy vừa là bác sĩ riêng vừa là bảo mẫu của cô .
Cảm giác được mu bàn tay nhối đau , Tiêu Ngọc Dao theo phản xạ nhắm chặt hai mắt . Cao Vy thấy được liền lên tiếng trách cứ cô vài câu .
" Đã sợ đau , sợ kim tiêm , thế mà em không biết điều gần đến kỳ lại ăn toàn đồ cay nóng "
Tiêu Ngọc Dao mở mắt đáng thương hề hề nhìn Cao Vy .
" Chị Vy em sai rồi , nhưng bụng em đau quá em không chịu nổi nữa "
Cao Vy cuối cùng cũng là mềm lòng , cô lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán cho Tiêu Ngọc Dao .
" Không sao , bây giờ em ngoan nằm nghỉ ngơi ngủ một giấc chị sẽ kê đơn thuốc , em uống vào sẽ không đau nữa "
" Vâng "
Tiêu Ngọc Dao đáp lại một tiếng , sau chắc do mệt mỏi quá độ nên ngủ thϊếp đi lúc nào không hay .
Cao Vy thở phào một hơi , nhẹ nhàng vén chăn lại cho cô rồi rời đi . Cao Vy đi đến phòng khách ba Tiêu thấy liền đi đến , hỏi .
" Bác sĩ Cao , Dao nhi sao rồi "
Cao Vy ngước mắt nhìn ông biết ông lo lắng cho con gái , cô chỉ mỉm cười nhẹ nhàng lắc đầu .
" Không sao chỉ là bệnh vặt của con gái thôi , đợi lát con bé tỉnh dậy ngài cho nó ăn chút đồ thanh đạm uống thuốc tôi vừa kê là ổn rồi "
" Được được , cảm ơn bác sĩ quản gia tiễn bác sĩ Cao về giúp tôi "
Quản gia đáp vâng một tiếng liền tiễn Cao Vy ra về , ba Tiêu nói rồi vội vàng chạy lên phòng xem con gái một chút . Cao Vy nhìn theo bóng lưng ông một lúc , rồi nhanh nhẹn xoay người rời đi .
Lúc ông bước vào thấy cô ngủ một cách an ổn thì nổi lo lắng trong lòng cũng được trút bỏ , ông đi đến ngồi xuống cạnh giường đưa tay sờ đầu cô , thầm than một câu .
" Haizzz , đứa nhỏ này hôm nay dọa ba xuýt ngất "