Chương 14

Trên bàn chơi có bốn người, ba người đàn ông vẫn còn là cẩu độc thân, chỉ có một người là đã kết hôn, bà xã trong nhà quản rất nghiêm, kim đồng hồ vừa chạm nấc 9 giờ đã bị gọi về nhà đi.

Ván bài đã kết thúc nhưng mọi người vẫn chưa tan.

Diệp Thừa Chi ghé vào tai Mạnh Thế Linh nói chuyện nhỏ, Triệu Nguyên Kỳ ở một bên một mình uống rượu, hắn dựa vào cạnh cửa sổ, quay đầu nhìn dòng xe cộ tấp nập bên dưới.

“Em nói này Nhị ca,” Mạnh Thế Linh ‘ xì ’ một tiếng, “Đây là chuyện tốt nha, sao anh còn rầu rĩ như vậy?”

Sau khi chuyện năm đó xảy ra, bọn họ còn cho rằng Triệu Nguyên Kỳ sẽ thật sự suy sụp.

Nhưng hắn lại chỉ dùng một năm để dọn dẹp sạch toàn bộ Triệu gia, chỉ là từ sau lúc đó, hắn đã không còn cảm giác hứng thú với phụ nữ nữa.

Triệu Nguyên Kỳ liếc hắn một cái, nói “Cậu thì hiểu cái rắm.”

Đúng lúc chuông điện thoại vang lên, là thư kí An gọi tới.

Thư ký An thường không gọi điện cho sếp sau giờ tan làm trừ khi cô ấy có việc gì đó rất quan trọng phải làm.

Triệu Nguyên Kỳ ngửa đầu một hơi uống cạn sạch ly rượu vang đỏ, sau đó tiếp nhận điện thoại.

Giọng nói của thư kí An mang theo sự hoảng loạn hiếm thấy, “Triệu tổng, Phó tiểu thư đã xảy ra chuyện, hiện tại cô ấy đang ở đồn cảnh sát.”

Triệu Nguyên Kỳ cau mày lại, cầm lấy áo khoác lên, nói với đám người Diệp Thừa Chi một tiếng rồi rời khỏi phòng.

“Đồn cảnh sát?”

Thư ký An: “Phó tiểu thư đánh người ta, còn bị thương rất nghiêm trọng, gia đình người ta có chút quyền thế, tuyên bố muốn cho Phó tiểu thư ngồi tù.”

“Ngồi tù?”

Triệu Nguyên Kỳ ngồi lên ghế sau xe Bentley, nghe vậy cười lạnh nói, “Người phụ nữ của Triệu Nguyên Kỳ tôi, ai dám cho cô ấy ngồi tù?”



Sở cảnh sát Tây Hà.

Người phụ nữ trung niên mặc váy ôm mông màu tím chỉ vào Phó Hương Hương, mặt mũi hung dữ chửi bới: “Con khốn này, nếu con trai tao mà có mệnh hệ gì, thì mày chờ đến lúc bị mấy thằng côn đồ hϊếp chết đi.”

Lâm Chân Chân ở bên rất khó chịu, giận dữ nói, “Rõ ràng là con trai bà động tay động chân trước, chúng tôi chỉ là phòng vệ chính đáng!”

“Chát!”

Mụ phu nhân giơ tay tát vào mặt Lâm Chân Chân, “Cả con khốn này nữa, mày cũng trốn không thoát được đâu, dám làm con trai tao bị thương, tao cho chúng mày sống không bằng chết!”

“Con mẹ nó!”

Lâm Chân Chân từ trước đến giờ rất đanh đá, từ nhỏ đến lớn còn không có người nào dám động tay với cô, cục tức này nuốt trôi thế nào được!

Lâm Chân Chân mắng to một tiếng liền nhào lên tát mụ phu nhân kia hai phát, hai tay mười ngón, hai người không màng hình tượng lập tức lao vào oánh nhau một trận.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~