Chương 13: Mọi thứ sẽ ngày càng tốt thôi

Bàn tay to lớn của người đàn ông ấn lấy cái ót cô, đẩy cây gậy thô dài ra vào trong cái miệng nhỏ vài cái cuối cùng mới xuất tinh ra.

Hắn bắn ra rất nhiều khiến Phó Hương Hương không kìm được phải nuốt xuống hơn phân nửa, phần còn lại vẫn giữ trong khoang miệng, nhổ ra thì lại sợ hắn không vui, đôi mắt ngập nước vô cùng đáng thương nhìn hắn.

Triệu Nguyên Kỳ được bắn ra thì tâm trạng không tồi, dùng tay ném một hộp khăn giấy cho cô.

Phó Hương Hương nhổ hết chất lỏng đặc sệt trong khoang miệng lên trên khăn giấy, rồi tự mình lau sạch dấu vết đi.

Bây giờ đã rất muộn rồi.

Cũng không biết lúc này còn có thể gọi xe taxi tới xe hay không, Phó Hương Hương cầm lấy áo choàng tắm dài che kín thân mình, giọng nói rất ngọt và mềm mại, “Tôi, tôi đi về trước.”

“Đêm nay em ở lại đây đi.”

Triệu Nguyên Kỳ có thói ở sạch, vừa mới ra chút mồ hôi, sau khi xong việc hắn muốn đi tắm rửa.

“Về sau nếu em đến đây thì có thể ở phòng cho khách,” hắn nói với nụ cười gợi cảm trên khoé môi, “Yên tâm đi, không thu tiền thuê nhà của em đâu.”



Sáng sớm hôm sau, khi Phó Hương Hương xuống lầu, Triệu Nguyên Kỳ đã ra cửa, dì Diêu đã chuẩn bị xong bữa sáng cho cô.

Bữa sáng là cháo gạo kê ăn cùng với đồ nguội, nhưng mà Phó Hương Hương đang vội, cô nói mình sẽ không ăn vì sẽ bị muộn học mất.

Dì Diêu cười tủm tỉm giữ chặt tay cô, “Phó tiểu thư đừng lo lắng, ông chủ đã bảo tài xế chờ cô rồi, ăn xong bữa sáng rồi đi, sẽ không chậm trễ giờ học của cô đâu.”

“…”

Còn có cả tài xế đưa đón nữa hả?

Nghĩ đến việc tối hôm qua hắn ôm cô như thế nào, Phó Hương Hương lập tức liền yên tâm thoải mái.

Ngày hôm sau, Phó Hương Hương thông báo về chuyện cô được giúp đỡ tài trợ việc đi học, lại nói muốn dọn đến kí túc xá của trường ở

Trần Mật thật ra không có gì ý kiến cả, dù sao chỉ cần Phó Hương Hương không tiêu tiền của mình là được, bà còn đang ước gì cô đi ra ngoài ở cho rồi.

Thế nhưng Thành Đại Khải lại không quá vui, tỏ vẻ đạo đức giả quan tâm nói, “Tại sao lại có người bỗng nhiên hỗ trợ? Hương Hương à, con không phải là…”

Ánh mắt khi nói chuyện vẫn không quên nhìn chằm chằm vào ngực Phó Hương Hương, nhưng mà e ngại sự có mặt của Trần Mật ở đây hắn cũng không quá mức sỗ sàng.

“Việc này là do trường học sắp xếp, ông không tin thì có thể cho gọi điện hỏi thầy hiệu trưởng trường tôi thì biết.”

Phó Hương Hương cũng biết lời của hắn có ý gì, còn không phải là muốn nói có phải cô đang được bao nuôi hay không .

“Dượng chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi.”

Thành Đại Khải lại pha trò, “Nhưng mà Hương Hương nhà chúng ta có thành tích tốt, có người giúp đỡ cũng không có gì ngạc nhiên.”

Ăn cơm tối xong, Phó Hương Hương bắt đầu thu dọn đồ đạc, đồ dùng của cô không nhiều lắm, một cái vali thêm hai cái túi xách là chứa đầy.

“Ngày mai liền dọn ra ngoài sao?”

Trần Mật tối nay không ra ngoài đánh bài, Thành Đại Khải cũng không đi trực đêm, hai vợ chồng ở trong phòng khách nhìn Phó Hương Hương thu dọn đồ đạc.

“Vâng.”

Phó Hương Hương đem kem đánh răng với bàn chải cất vào trong túi, “Ký túc xá đều đã sắp xếp xong, ngày mai liền có thể trực tiếp chuyển vào ở.”

Không biết có phải Triệu Nguyên Kỳ dùng quan hệ hay không, sáng sớm hôm nay thầy hiệu trưởng đã tìm Phó Hương Hương nói chuyện, nói nếu cô có khó khăn về chỗ ở, ngày mai có thể dọn và ký túc xá trước, rồi nói chuyện sau.

Mặc kệ có phải do sự giúp đỡ của Triệu Nguyên Kỳ hay không, Phó Hương Hương đều cảm động đến gớt nước mắt.



Trước đây trong phòng kí túc xá có hai người ở, Lâm Chân Chân cùng cô gái khác tên Tô Thải, thêm Phó Hương Hương đến nữa tổng cộng là ba người.

Lâm Chân Chân cùng Tô Thải đều rất nhiệt tình giúp đỡ Phó Hương Hương dọn dẹp đồ đạc, Phó Hương Hương đang suy nghĩ khi tan học nên mời hai người họ đi ra bên ngoài trường ăn cái gì nhỉ?

Dọn ra khỏi căn nhà kia có nghĩa về sau cô có thể thoát ly quan hệ với ngôi nhà đó rồi.

Không có một chút luyến tiếc nào, trong lòng Phó Hương Hương càng cảm thấy nhẹ nhõm hơn vì được giải thoát.

Cô không cần lại lo lắng Thành Đại Khải sẽ động tay động chân với mình, cũng không cần lại lo lắng Trần Mật ngày nào đó sẽ lại cưỡng ép cô gả cho kẻ có tiền.

Tóm lại sau khi dọn đi, mọi thứ sẽ ngày càng tốt lên thôi.



Buổi tối 9 giờ, trong câu lạc bộ cao cấp ở trung tâm thành phố, một ca khúc Phúc Kiến rất đương đại vang lên trong phòng.

Diệp Thừa Chi cầm ly rượu vang đỏ liếc nhìn người đàn ông đối diện, “Sinh hoạt của người nào đó có vẻ không giống lúc trước rồi ha, khuôn mặt già nua từ khi nào biến thành hồng hào dễ nhìn vậy.”

Mạnh Thế Linh bên cạnh vẫn đang ngậm điếu thuốc, vẫn là có chút không thể tin được, “Nhị ca thật sự đã cứng lên được rồi à? Lại là với cô nhóc trẻ con ấu trĩ? Đm, con mẹ nó thật cầm thú!”

Đối mặt với lời trêu chọc của bọn họ, Triệu Nguyên Kỳ không nói lời nào.

( về vấn đề ăn thịt, khả năng phải chờ dài dài

Triệu thúc thúc mặc dù sống không tốt, nhưng là nghẹn lâu rồi sẽ xảy ra vấn đề

Vì để Triệu thúc thúc sớm ngày ăn thịt, cầu follow!!! cầu tương tác!!!)

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~