Quyển 1 - Chương 9

Kí túc xá không hề bật đèn, trong phòng tắm vẫn còn còn phủ đầy hơi nước nóng hổi, cậu ta vừa nhìn đã biết Hề Dung mới từ phòng tắm đi ra!

Hai người còn đang ngồi trên giường!

Thậm chí thằng chó Lục Phong kia đang ngồi trên giường của tên đầy tớ, không, là em trai nhỏ của cậu ta, cái tên chuyên nịnh hót xinh đẹp kia thì đang ngồi trên đùi Lục Phong.

Phòng tối đen như mực, hai người còn đang ôm nhau!

Lại còn nói không có quan hệ gì!

Cậu đang mặc cái gì kia?

Cậu chỉ mặc mỗi một chiếc áo sơ mi, giống như cảnh tượng ở nhà bạn trai trong truyện tranh là đang muốn làm gì, đôi chân của Hề Dung vừa gầy vừa trắng, lại rất dài, được che phủ bởi chiếc áo đồng phục dài, dài bằng chiếc váy chữ A rất ngắn mà nữ sinh mặc, cậu ta không biết bên trong cậu có mặc gì hay không, có lẽ là không mặc gì.

Đường viền cổ áo bị kéo xuống, lộ ra phần gáy trắng như tuyết và bờ vai gầy, vòng eo nhỏ bị người ôm chặt, hai người dựa vào nhau cực kỳ chặt chẽ, cậu ta không thể nhìn thấy khuôn mặt của Hề Dung, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen mềm mại nửa khô nửa ướt, lộ ra đôi tai thanh tú nửa kín nửa hở trắng như tuyết, chỉ vậy thôi đã có thể biết cậu xinh đẹp đến mức nào.

Trong ký túc xá tối tăm, hai thằng con trai độc thân, ai biết hai người đã làm gì!

Lục Thác tức giận đi vào, “rầm” một tiếng đóng cửa lại, “cạch” một cái bật công tắc đèn, như thể muốn để bọn họ bị sáng chết đi.

Nhưng khi cậu ta đi tới phía trước.

Lại phát hiện Lục Phong vẫn từ tốn thong dong, đôi mắt phượng hẹp dài mở ra, còn có chút lạnh lùng, tựa như bị cậu ta quấy rầy làm cái gì.

Về phần Hề Dung, bây giờ cậu vẫn ôm cổ, thân mật với người ta!

Cảnh bắt gian này hoàn toàn không giống như trong tưởng tưởng của cậu ta, cảnh tượng hai nhân vật chính hoảng hốt tách nhau ra rồi lắp ba lắp bắp giải thích sau khi làm chuyện đồϊ ҍạϊ không hề xảy ra, thậm chí Lục Phong còn giống chủ nhân của ký túc xá này hơn cậu ta

Quả thực làm cậu ta tức điên người.

Lục Thác tức tới nỗi một câu cũng không nói nổi, giống như phát điên cướp lấy Hề Dung.

Lục Phong ôm người né tránh dễ dàng, cậu ấy lạnh lùng đứng bên giường, nói giống như đây là chuyện đương nhiên: "Anh ấy không thoải mái, muốn tôi giúp anh ấy thay quần áo."

Lục Thác chửi ầm lên: "Anh cái chó má! Không có quan hệ huyết thống cũng không có hộ khẩu, mày còn chưa từng quen cậu ấy, bây giờ giả vờ đứng đắn cái mẹ gì?!"

Lục Phong đột nhiên cười khẽ: "Vậy tôi đang làm gì chứ?"

Lục Thác chợt sửng sốt.

Vậy nó đang làm gì?

Nụ cười của Lục Phong tuy rằng lạnh nhạt, nhưng lại cực kỳ khıêυ khí©h, câu nói kia giống như giẫm phải điểm nổ của Lục Thác: "Mẹ nó, làm sao tao biết mày đang làm cái quái gì? Đây là ký túc xá của tao! Cút!"

"Nhưng anh ấy không muốn buông tôi ra."

Vừa nói, cậu ấy còn hướng về phía cậu ta nhẹ nhàng buông tay, nhưng Hề Dung vẫn không rớt khỏi người của cậu ấy.

Quả nhiên, Hề Dung ôm chặt lấy Lục Phong, thậm chí Lục Thác còn nhìn thấy Hề Dung ôm chặt hơn, khẽ cọ mặt vào, còn hừ một tiếng không hài lòng.

Tiếng hừ mỏng manh, giống như tiếng mèo con khẽ rên, khiến da đầu người ta tê dại.

Đầu óc Lục Thác nóng lên, trực tiếp đi tới ôm lấy người.

Lục Phong không ngờ rằng cậu ta trực tiếp đến cướp người, thoạt nhìn Hề Dung ôm cậu ấy rất chặt, nhưng tách ra lại rất dễ dàng, vì muốn để Lục Thác nhìn thấy là Hề Dung đang ôm chặt cậu ấy, cho nên cậu ấy đã buông tay ra.

Cứ như vậy, cậu bị người ta ôm đi.

Lục Thác tức giận đặt cậu lên giường, lúc này mới phát hiện hình như ý thức cậu đã hơi mơ hồ.

"Này, mày đã làm gì cậu ấy, cậu ấy dường như có cái gì đó không đúng!"

Lục Phong nhìn sang, thấy khuôn mặt của Hề Dung đã đỏ bừng, đôi mắt khép hờ như thể bị bao phủ bởi một tầng sương mù.

Lục Phong vội vàng cầm khăn tắm và quần áo đưa tới: "Có phải anh ấy bị cảm không? Vừa rồi anh ấy nói thấy lạnh, anh tránh ra một chút, tôi thay quần áo cho anh ấy."

“Mẹ nó!” Lục Thác không nhịn được đấm cậu ấy một cái: “Tao tránh con mẹ mày!”

Những lời này là cái quái gì, tránh cái gì? Làm như thể hai người họ thân lắm vậy, rõ ràng Hề Dung là tay sai của cậu ta, bọn họ cùng nhau chuyển đến đây, Lục Phong và Hề Dung rõ ràng là kẻ thù chưa từng qua lại với nhau, cũng không biết móc nối từ lúc nào, mới trôi qua một ngày mà cậu ta đã trở thành người ngoài rồi?

Đương nhiên cú đấm này của cậu ta đã bị né được, nhưng Hề Dung rõ ràng không đúng lắm, vừa rồi cậu nói cậu rất lạnh, vẫn luôn run rẩy, cứ như vậy có thể sẽ bị ốm, Lục Phong cầm chiếc khăn lớn trùm lên người cậu, cởi cúc áo rồi thay quần áo, sau đó còn mặc quần cho cậu.

Cậu ấy cũng không hề kiêng kỵ Lục Thác.

Mặt ngoài của chăn hơi ẩm ướt, Lục Phong tìm một lượt khắp tủ quần áo, nhưng không có chăn mới.

“Tôi về phòng ký túc xá lấy chăn.” Cậu ấy nói xong vội vàng đi sang phòng bên cạnh lấy chăn, tựa như sợ cậu bị lạnh vậy.

Lục Phong vừa bước ra ngoài, Lục Thác đã khóa trái cửa lại.

Không đến hai mươi giây, Lục Phong gõ cửa: "Anh mở cửa ra."

Lục Thác cười lạnh: "Tối nay tao mà cho mày vào phòng, thì tao chính là thằng ngu!"

Hai tiếng “cốc cốc” lại vang lên, ngoài cửa truyền đến giọng nói lạnh lùng của Lục Phong: "Anh mở cửa ra, tôi đưa chăn cho anh ấy."

Lục Thác lại phớt lờ cậu ấy, cậu ta ném chăn của mình sang bên cậu, sau đó ngồi trên giường của Hề Dung.

Tiếng gõ cửa khiến người ta khó chịu không ngừng vang lên, liên tục gõ cửa dường như đang thúc giục, thẳng tới khi dì quản lý ký túc xá tới mới dừng lại.

Hề Dung quả thực không đúng lắm, chiều nay cậu đã nói không được khỏe, tên khốn Lục Phong kia không biết đã ở trong ký túc xá của bọn họ bao lâu, cũng không biết đã làm những gì, nhìn cậu rất không thích hợp.

Hình như cậu bị sốt rồi.

Lục Thác sờ trán Hề Dung, cảm thấy nhiệt độ trên trán cậu bình thường, nhưng nhìn cậu có vẻ không giống khó chịu lắm.

Cậu ta cẩn thận đắp chăn cho cậu, đưa tay vuốt má Hề Dung, vén một nửa mái tóc đã khô của cậu lên.

Cả người cậu hơi run rẩy.

"Này, mày có muốn đi bệnh viện không?"

Cậu ta không nhận được câu trả lời, nhưng lại nhận được một phản hồi rất lớn.

Tay Hề Dung từ trong chăn vươn ra ôm lấy tay cậu ta, lại lập tức nắm chặt, mười ngón tay đan vào nhau.

Sự đυ.ng chạm ấm áp và tinh tế khiến cậu ta giật mình, toàn thân thấy kỳ quái giống như bị điện giật, cậu ta ngồi bên giường của Hề Dung, hoàn toàn không hề nhúc nhích.

"Này..." Cẩn thận lắng nghe, giọng nói của Lục Thác có chút run rẩy: "Mày, mày muốn làm gì..."

Những ngón tay kia, từng ngón từng ngón xinh đẹp trắng nõn giống bạch ngọc, không nhỏ như bàn tay của nữ nhân, nhưng nhỏ hơn bàn tay của cậu ta một vòng.

Lục Thác là một người đam mê thể thao ngoài trời, da cậu ta hơi nâu, Hề Dung thì trắng như ngọc, bàn tay cậu chạm vào so sánh với cậu ta càng tinh xảo trắng trẻo hơn.

Mà cậu ta thì ngồi bên giường của cậu, hai người tay chạm tay, giống như một cặp tình nhân nhỏ gặp muôn vàn trắc trở, nhưng vẫn không nỡ rời xa nhau trong phim truyền hình.

Phi, phi, phi muôn vàn cách trở cái gì.

Tao phi, tình nhân nhỏ cái gì, cậu ta mới không phải là gay!

Nhưng cái tình huống này......

"Tao, tao nể tình mày đang bị bệnh nên mới cho mày chạm vào, tao không phải là một tên gay giống như mày, đừng có lây nhiễm cho tao."

Dáng vẻ vừa rồi của Hề Dung và Lục Phong, không phải giống như gay sao?

Lục Thác lộ ra vẻ mặt tựa như ăn phải một con ruồi.

"Thật sự ghê tởm chết đi được."