Quyển 1 - Chương 10

Khi Hề Dung mở mắt ra vẫn còn hơi ngơ ngác, giây phút này cậu đúng là đang nằm trên giường của mình.

Cậu nhớ rõ ràng tối hôm qua có một bạn học nghe nói là mắc "bệnh truyền nhiễm" được cậu cho vào phòng ký túc xá, đối phương đã nói những lời kỳ lạ, kế tiếp Lục Phong đến đây, rồi ở trong phòng tắm giúp cậu tắm, nói rằng là để rửa sạch virus.

Bởi vì làn da bị cậu ấy chạm vào, nên cậu lại phát bệnh rồi, cuối cùng không biết là bài xích hay là khát vọng, cậu mơ hồ nhớ bản thân đã đuổi theo đòi chạm vào Lục Phong.

Nhưng bây giờ...

Tại sao Lục Thác lại ở trên giường của cậu?

Cậu còn ôm chặt cánh tay của Lục Thác, thân mật ôm vào trong lòng!

Lông mày tuấn tú của Lục Thác kiêu ngạo phóng túng, vừa nhìn đã biết không dễ chọc, Hề Dung hoảng sợ vội vàng buông tay cậu ta ra.

Khoảnh khắc buông tay ra, cậu vẫn có chút không nỡ, làn da bị chạm vào lập tức mất đi độ ấm, hơi lạnh ập đến, sự trống rỗng và cơn khát khiến Hề Dung nuốt nước bọt, nhưng cậu lại lập tức dùng lý trí ngăn lại khát vọng của bản thân.

Bởi vì Lục Thác đã mở mắt ra.

Đột nhiên Lục Thác bò dậy khỏi giường, trong thoáng chốc đối diện với ánh mắt của Hề Dung thì lại cuống quýt lẩn tránh.

Nếu nhìn kỹ có thể thấy trên tai cậu ta có một vệt đỏ khả nghi.

Giường ký túc xá của bọn họ lớn hơn giường ký túc xá thông thường, rộng một mét tư, đủ cho hai nam sinh ngủ, nhưng chắc chắn không hề rộng rãi.

Lục Thác nhìn đông ngó tây vài lần, đột nhiên hung dữ: "Mày nhìn cái gì? Còn không phải do tối hôm qua mày cứ đòi nắm chặt tay của tao sao! Còn muốn ngủ chung với tao, nếu không tao cũng đâu cần ngủ ở đây, nhìn xem đây là cái gì..." Cậu ta kéo chăn, vô cùng tự tin, nói: "Đây là chăn của bản thiếu gia! Ngay cả chăn của tao cũng bị mày cướp mất!"

“Thật xin lỗi…” Nói như vậy chính là lỗi của Hề Dung, cậu biết bệnh tình của mình, cho nên những gì Lục Thác nói rất có thể là sự thật.

Lục Thác há miệng, lại lẩm bẩm: "Tao cũng đâu bắt mày xin lỗi...Tao chỉ sợ mày lây bệnh cho tao..."

Sẽ khiến cậu ta biến thành kẻ mắc bệnh đồng tính luyến ái.

Hề Dung vội vàng nói: "Không phải, tối qua Lục Phong đã giúp em tắm sạch rồi..."

Cậu tiếp xúc gần gũi với người chơi nghe nói bị mắc "bệnh truyền nhiễm", Lục Phong đã cẩn thận tắm cho cậu như thế, trên người cậu cũng không cảm thấy khó chịu kì lạ gì, chắc hẳn sẽ không nhiễm bệnh rồi biến thành quái vật.

Người chơi mới tiến vào trò chơi trong một ngày đã biến thành dáng vẻ như vậy, nói rõ chỉ cần bị mắc bệnh, tốc độ biến dị sẽ rất nhanh, hiện tại cậu vẫn bình thường, cho nên không có nguy hiểm gì.

Ai biết Lục Thác vừa nghe đã lập tức bùng nổ: "Lục Phong, Lục Phong! Mày chỉ biết nhắc tới nó, tao còn chưa hỏi mày, vì sao tối hôm qua Lục Phong lại ở trong phòng ký túc xá của chúng ta? Chúng mày còn.. ...."

Chúng mày còn như thế kia, nói tới trình độ gần như sắp không thể diễn tả nổi!

“Vậy... tối hôm qua anh đi đâu vậy?” Hề Dung hỏi.

Lục Thác không ngờ cậu đột nhiên hỏi mình, nhớ lại chuyện tối qua mình đã làm, bây giờ lại đột ngột bị Hề Dung nghiêm túc chất vấn như vậy, cậu ta lập tức thẹn quá hóa giận: “Bản thiếu gia có nghĩa vụ phải trả lời mày sao? Tao đang hỏi mày đấy!

Hề Dung suy nghĩ một chút, thành thật trả lời: "Tối hôm qua khi em tỉnh lại, anh không ở đây, đèn trong ký túc xá cũng không bật được, ngoài cửa phòng có người gõ cửa..."

Lục Thác tức giận nói: "Là Lục Phong sao?"

"Không phải cậu ấy, là một bạn học ở ngoài cửa cầu cứu em."

"Mày có mở cửa không?"

"Em hé cửa ra một chút. . . Sau đó cậu ta đi vào, hình như cậu ta mắc bệnh truyền nhiễm, biến thành bộ dạng quái vật..."

Tim Lục Thác đập thình thịch, vội vàng đi kiểm tra xem trên người cậu có bị thương hay không.

"Mày trốn cái gì? Để tao kiểm tra xem, mày có bị công kích không?"

Hề Dung vội vàng chui vào trong chăn, nói nhỏ: "Không có, rất nhanh sau đó Lục Phong đã tới rồi..."

Cho nên, Lục Phong đã đến từ lúc đó sao?

Vừa rồi Hề Dung hỏi cậu ta như vậy, là trách lúc ấy cậu ta không có ở đây sao?

Nếu cậu ta ở đây, bạn học nhiễm bệnh sẽ không vào được.

“Tao… Tối hôm qua tao đi kiểm tra camera giám sát mày lúc sáng.” Cậu ta ngồi ở mép giường của Hề Dung, giọng nói nhẹ nhàng hơn một chút: “Tao muốn giúp mày trả thù, cho nên mới về muộn, sau này khi mày gặp phải chuyện gì, nếu tao không có ở đây thì gọi điện thoại cho tao."

Lục Thác đột nhiên nhớ bản thân đã sớm chặn Hề Dung, bình thường chỉ có thể là cậu ta liên lạc với Hề Dung, Hề Dung không thể liên lạc được với cậu ta.

Cậu ta vội vàng kéo số của Hề Dung ra khỏi danh sách đen, còn kết bạn WeChat, như vậy cậu ta mới cảm thấy an toàn hơn một chút.

"Tao nghe nói có một loại bệnh truyền nhiễm kỳ lạ, sau này mày cẩn thận chút, bất cứ lúc nào cũng phải đi theo tao." Cậu ta lại nhấn mạnh một câu: "Mày tránh xa Lục Phong một chút, nó là một tên xấu xa, ai biết có phải nó phát tán virus ra hay không."



Mấy tiết học của ngày hôm qua Hề Dung đều không tới học, cho nên cậu đã bị giáo viên ghi tên.

Ngoài chuyện này ra thì không có hậu quả gì, giáo viên cũng không quan tâm đến kỷ luật của lớp học.

Hề Dung nhận thấy rằng, trong lớp có hai người chơi chưa tới, vừa hay là hai người tối qua dẫn cậu đến phòng thể dục.

Hứa Giai Hân quay đầu lại, nói: "Nghe nói tối hôm qua hai học sinh mới chuyển tới mất tích rồi."

Lại là mất tích.

Hề Dung nhỏ giọng hỏi: "Tại sao bọn họ mất tích?"

“Có bệnh truyền nhiễm.” Hứa Giai Hân thấp giọng, gần như thì thầm bên tai Hề Dung: “Người bị bệnh sẽ bị xử lý.”

Cậu nhớ đến nam sinh tối hôm qua, sau khi bị Lục Phong bắt đi cũng không thấy xuất hiện nữa, không biết cậu ta đã đi đâu, lúc ấy, cậu cẩn thận lắng nghe chưa từng nghe thấy tiếng cửa mở, có nghĩa là cậu ta không bị đặt ở bên ngoài cửa ký túc xá, nhưng cũng không thể là bị ném xuống từ trên ban công được?

Hề Dung còn muốn hỏi chút chuyện, nhưng Lục Thác đã không có kiên nhẫn lôi cậu về.

“Trường học cấm yêu sớm!” Lục Thác hung dữ nói: “Đã bắt đầu học rồi mà mày còn nói chuyện với con gái, cậu ta là bạn gái mày sao?”

Khuôn mặt Hứa Gia Hân “ầm” một cái đỏ như tôm luộc: "Đừng, cậu đừng có nói linh tinh, tớ và bạn Hề Dung trong sạch..."

Lục Thác đưa tay chặn phía trước Hề Dung, trừng mắt nhìn Hứa Gia Hân: "Trong sạch mà cậu còn ngắm cậu ta, như vậy sẽ trì hoãn cậu ta học tập, cậu có biết không?"

Hứa Gia Hân sắp khóc rồi, nghiêng đầu cầm lấy tờ giấy thi giận đùng đùng viết.

Hứa Gia Hân chính là lớp trưởng, ai trì hoãn ai còn chưa chắc đâu.

Mặt Hề Dung đỏ bừng, dường như còn muốn an ủi nữ sinh trước mặt, Lục Thác đã nặng nề di chuyển chiếc ghế, âm thanh chói tai đã thu hút giáo viên, Hề Dung không dám động đậy chút nào, Lục Thác cười ha ha nói: "Học hành chăm chỉ, bắt đầu học rồi."

Hề Dung không dám nói chuyện.

Rất nhanh đã tới lúc tan học, Hề Dung muốn đi vệ sinh, nhưng cậu vừa nhìn ra ngoài, đã thấy Dư Minh Tôn đang đứng bên ngoài lớp học của bọn họ.