Quyển 1 - Chương 8

“Tự anh cởϊ qυầи áo.” Giọng nói hơi dừng lại, mang theo một tia bất đắc dĩ: “Anh biết cởi không?”

Hề Dung không hề động đậy, nhìn kỹ có vẻ như cậu đang run rẩy.

Nếu cậu còn không thay quần áo có thể sẽ bị ốm, quần áo sạch vẫn còn chỗ Lục Phong, nếu Hề Dung muốn lấy, thì cần phải thông qua cậu ấy.

Cúc áo của đồng phục học sinh hơi chặt, bị dính nước sẽ càng chặt hơn, Lục Phong vặn mấy lần chỉ mở được hai cái, lại dính chặt vào da, càng khó kéo ra.

Nhưng quần thì rộng thùng thình, cởi cúc ra là cởi được.

Eo cậu rất nhỏ, cởi cúc quần đã có thể cởi ra, Lục Phong nắm mắt cá chân cậu giúp cậu cởi ra.

Cổ chân cũng mảnh khảnh trắng như tuyết, sao da cậu lại mềm mại như vậy, mới nắm vào đã đỏ ửng.

Khi tay rời khỏi, cậu ấy cảm thấy mắt cá chân của Hề Dung lại cọ vào, như thể đang đuổi theo cánh tay cậu ấy cọ xát vào da cậu.

Cậu ấy còn chưa kịp nghĩ kỹ, Hề Dung đã nhào vào trong lòng cậu ấy.

Lục Phong mở to hai mắt nhìn cậu.

Nói cậu nhào vào lòng cậu ấy thì cũng không đúng lắm, cậu giống như đang tìm tay của cậu ấy, chạm vào người cậu ấy vài lần rồi mới ôm chặt lấy cổ cậu ấy, sờ vào gáy cậu ấy.

Cậu giống như một con bạch tuộc, dường như muốn trèo lên người cậu ấy, bàn tay mảnh khảnh vòng qua cổ cậu ấy, siết chặt, lòng bàn chân của cậu áp vào đầu gối cậu ấy, như thể muốn bắt chéo hai chân quanh eo cậu ấy.

"Ưʍ..."

Khuôn mặt cậu dán tới, áp sát vào mặt cậu ấy, Lục Phong dường như nghe thấy một tiếng thở dài thỏa mãn.

“...Tôi sẽ bị cảm lạnh mất.” Giọng cậu bất giác khàn đi một chút.

Nhiệt độ cơ thể ấm áp và ẩm ướt từ làn da dính chặt vào nhau truyền đến, giống như phản ứng hóa học nào đó càng tới gần càng nóng.

Sức lực cậu còn rất yếu, hơi nhúc nhích đã ngã xuống, Lục Phong không nhịn được ôm lấy eo cậu: “Anh bị ngã rồi lại trách tôi.”

Vì vậy cậu ấy chỉ có thể, bất đắc dĩ ôm lấy eo cậu.

Lấy quần áo khô và chiếc khăn tắm lớn của cậu ở trên móc, Lục Phong ôm cậu lên giường.

Ngồi trên giường của Hề Dung, cậu ấy mới phát hiện đèn chưa bật, nhưng ánh đèn trong phòng tắm tỏa ra hơi nước, hơi ấm nóng bốc lên chút sương mù, cậu ấy dựa vào ánh đèn có thể nhìn thấy rõ ký túc xá này.

Lục Phong ngồi trên giường của Hề Dung, quần áo của cậu ấy bị dính nước, cậu ấy cẩn thận không để quần áo ướt chạm vào giường của Hề Dung.

Ngồi như vậy, Hề Dung ôm cậu ấy càng dễ dàng, không cần tốn nhiều sức lực, chỉ cần ngồi trên đùi cậu ấy là được, dụi mặt vào người cậu ấy, không nói lời nào, giống như cậu đang sàm sỡ cậu ấy vậy.

Lục Phong dùng một chiếc khăn mềm lớn lau cho Hề Dung, thậm chí còn lau cả quần áo của mình, cuối cùng quần áo cũng không ôm sát người nữa, cởi ra cũng dễ dàng hơn một chút.

Cổ áo sau gáy cậu bị kéo ra sau, cần cổ cậu mảnh khảnh trắng nõn ngước lên nhìn như một con thiên nga, Lục Phong không hiểu sao lại nhớ tới quy định ở một trường nào đó, nữ sinh không được buộc tóc đuôi ngựa và không được để hở sau gáy.

Người ta nói, như vậy sẽ làm nam sinh không còn tâm trí học tập.

Lục Phong cúi đầu nhìn thoáng qua, đột nhiên cảm thấy quy tắc giống như điên rồ này có chút đạo lý.

Cậu ấy cẩn thận ngửi, ngửi thấy có mùi thơm.

Cậu ấy không phân biệt được mùi gì, có lẽ là mùi sữa tắm, rất nhẹ còn mang theo mùi thơm, giống như bôi mật ong vậy.

Hầu kết của Lục Phong chuyển động hai lần, quyết định cuối tuần bản thân sẽ về nhà làm một món tráng miệng.

Cậu áp sát quá gần, cúc áo của cậu ấy còn chưa cởi hết, nhưng may mắn đã cởi được ba cúc, quá chật để có thể cởi tất cả các nút, nhưng may mắn thay, ba trong số chúng đã được cởi ra, từ cổ áo sau gáy từ từ kéo xuống, có lẽ từ bên dưới có thể cởi được quần áo ra.

Cậu ấy tiếp tục kéo xuống thêm một chút, bờ vai gầy của cậu bị lộ ra.

Cậu trông rất gầy, nhưng lại là một cái móc treo quần áo, tỷ lệ cân đối, tay chân thon thả, dáng người không quá cường tráng, nhưng cậu mặc quần áo khá đẹp.

Bờ vai cậu trắng nõn, xương quai xanh xinh đẹp tinh xảo hơi ửng đỏ, giống như vừa rồi cởϊ qυầи áo ra bị cọ vào, Lục Phong vội vàng dừng lại động tác kéo xuống, muốn cởi cúc áo tiếp theo.

Đột nhiên, tiếng chìa khóa mở cửa phòng vang lên, ánh sáng trong hành lang lập tức rọi vào.

Ký túc xá bừng sáng.

Cậu ấy quay lại, thấy Lục Thác đang đứng trợn tròn mắt nhìn một màn này.

Gân xanh trên trán Lục Thác nổi lên từng cục, cậu ta thật sự rất tức giận: "Mẹ nó, mày đang làm cái gì thế? !"