Quyển 1 - Chương 24

Văn phòng của Lục Thịnh ở một tòa nhà riêng biệt.

Tòa nhà này cũng không phải văn phòng giáo viên, cách ký túc xá nam không xa, nhưng cách căn tin và tòa nhà dạy học hơi xa một chút.

Cậu giống như đang làm chuyện xấu, không thể để cho Lục Thác và Lục Phong biết, một mình đến văn phòng của anh cả trên danh nghĩa, là chủ tịch của trường học, lại sợ gặp phải Dư Minh Tôn và người chơi, thế là hết sức chú ý xem có người đi theo hay không.

Ngoài ý muốn cậu lại không gặp được học sinh nào, cậu cúi đầu đi vào phòng làm việc của Lục Thịnh.

Tòa nhà văn phòng kiểu cũ được tu sửa lại, ở bên ngoài có ban công dài, bây giờ đã lắp đặt cửa sổ trượt thủy tinh, khi đi ngang qua có thể nhìn thấy những cái cây xanh biếc cao lớn từ cửa sổ, bây giờ mặt trời còn chưa hoàn toàn xuống núi, lưu loát lộ ra tia ánh sáng màu quýt.

Từ ngoài cửa sổ, giữa những cành cây xanh mơ hồ có thể nhìn thấy bóng lưng mảnh khảnh xinh đẹp của Hề Dung, cậu đang đứng trước của của một văn phòng trên tầng ba, lúc cậu gõ cửa có thể nhìn bàn tay tinh tế trắng như tuyết nhẹ nhàng chạm vào cửa.

Cậu chỉ gõ cửa một cái, cánh cửa bên trong lập tức được mở ra, cậu không nhìn thấy bên trong là ai, giống như đã sớm được ước định xong, Hề Dung đi vào.

Cánh cửa đóng lại.

Hề Dung bước vào trong mới hoảng hốt, cẩn thận ngẫm lại hướng đi của toàn bộ sự kiện đều hết sức kỳ quái, cậu thế mà ù ù cạc cạc để cho gia chủ nhà họ Lục chữa bệnh cho mình.

Giống như vụиɠ ŧяộʍ, mỗi ngày cậu đều yên tâm đến văn phòng của anh ta.

Cách điều trị là chạm vào da.

[Hề Dung: Làm như vậy có thể chữa khỏi bệnh sao?]

[Trong hệ thống Alpha không có kiến thức điều trị bệnh lý, chuyện này đã vượt qua nhận thức của Alpha, yêu cầu thăng cấp.]

[...] Phảng phất muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng lại không lên tiếng.

Cậu chẳng biết tại sao mình lại ở trong trò chơi này, nguyện vọng đầu tiên của cậu hẳn là sống sót đi ra khỏi trò chơi, chữa bệnh vốn không ở trong phạm vi mong muốn của cậu, nhưng cậu không tìm ra lý do để bác bỏ mệnh lệnh của nhân vật quyền lực trong trò chơi, vì vậy vô thức làm theo.

Nếu như có thể trị hết, đương nhiên là tốt.

Nhưng mà...

Khi cậu tiếp xúc với anh ta, lại không khác gì người thật, lúc đầu cậu sẽ phát tác hội chứng sợ bị chạm, cảm giác khó chịu sẽ kéo dài một hồi lâu.

Lục Thịnh ngồi trên sô pha rộng rãi, âu phục được mặc rất cẩn thận tỉ mỉ, nửa bên kính mắt gọng vàng ngược sáng, một nửa khác lộ ra mắt phượng hẹp dài của anh ta, con ngươi phảng phất một tầng màu vàng, tuấn mỹ cấm dục không giống con người, anh ta nhẹ nhàng vẫy tay kêu Hề Dung đi qua.

Hề Dung dừng bước, đột nhiên có chút không dám đi qua.

Cậu cẩn thận suy nghĩ mới nhận ra cậu mới chỉ gặp mặt người anh cả này hai lần, ngoài ra cũng chưa từng xuất hiện cùng nhau, cho dù là người bình thường, đυ.ng chạm thân mật như vậy cũng không nên, huống chi cậu cảm giác khoảng cách giữa hai người lại lớn như vậy.

“Lại đây.”

Cậu đã do dự gần nửa phút, áp suất của Lục Thịnh lại thấp hơn một chút.

Lúc này Hề Dung mới đi tới, lúc sắp đến trước mặt anh ta thì nghe thấy Alpha đột nhiên lên tiếng.

[Trong hiện thực cậu không đi học sao?]

Cái gì?

Hề Dung hơi sửng sốt, nhớ lại nửa đời trước của mình.

Cậu quả thật không giống như bây giờ, học tập cùng một chỗ với bạn học, trước kia gần như chỉ ở nhà.

[Cậu phải học cách từ chối.]

Bước chân Hề Dung dừng lại, giống như thật sự không đi nữa.

Mí mắt Lục Thịnh đang ngồi trên ghế sô pha bỗng nhúc nhích một chút, rồi bỗng đưa tay kéo người cậu lại.

“Thả lỏng đi.”

Có một khoảnh khắc, khi Lục Thịnh kéo cậu qua thì hình như cậu đã ngồi trên đùi anh ta, nhưng sau đó lại lập tức bị ôm đặt sang trên ghế sô pha ở bên cạnh.

Dường như chỉ có bàn tay là chạm vào nhau, rất có chừng mực.

Khoảnh khắc khi bị chạm vào, da đầu cậu trở nên tê dại, cảm xúc muốn chống lại tận trong xương cốt khiến cậu lập tức muốn hất tay Lục Thịnh ra, cậu khó chịu thở từng ngụm lớn, đứng dậy đi được nửa bước lại bị kéo trở về.

Cậu ngồi trên sô pha, tựa nửa lưng vào ghế da mềm mại, còn được đệm mấy cái gối.

Hề Dung quơ tay lung tung rồi nắm lấy mặt sô pha, trong lúc giãy dụa đã đá Lục Thịnh một cái.

Cú đá này không nhẹ, tây trang sạch sẽ của Lục Thịnh in một dấu chân trên ngực, anh ta nhíu lông mày, dường như đang suy nghĩ làm thế nào để khống chế cậu mới không để cho cậu khó chịu như vậy.

Anh ta chỉ đυ.ng nhẹ vào cậu, nhưng cảm xúc của Hề Dung mâu thuẫn nghiêm trọng, cậu đã khóc lên.

“Tôi không muốn như vậy, anh cả…..”

Hiếm khi cậu nói ra suy nghĩ của mình.

Có rất ít người dám cãi lời Lục Thịnh, Hề Dung cũng khó có thể từ chối yêu cầu của người khác, giống như lúc trước khi cậu tiếp nhận nhiệm vụ đặc biệt sửa chữa chương trình <> này.

Người khác tìm cậu, cậu liền chấp nhận.

Hiện tại hiếm khi thấy cậu bắt đầu biết từ chối.

“Tôi rất khó chịu, tôi sẽ cố gắng không để cho người khác biết, sẽ không gây thêm phiền phức cho nhà họ Lục…..”

Lúc cậu nói chuyện đặc biệt đáng thương, như thể đang bị ép buộc làm chuyện gì đó không muốn làm, khi cậu khóc lên làm cho người ta mềm lòng.

Khiến cho người ta nhịn không được muốn làm theo nguyện vọng của cậu.

Con ngươi nhạt màu của Lục Thịnh khẽ nhúc nhích, ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt của Hề Dung: “ Đừng sợ.”

“Trong chốc lát sẽ ổn thôi.”

Sợ bị đυ.ng chạm chỉ là bệnh tâm lý.

"Không ai nghĩ cậu là rắc rối cả."

Có lẽ, trong quá khứ mà không ai biết cậu đã từng chán ghét một loại chứng bệnh khác, vì thế trong tiềm thức của cậu đã xây dựng nên một rào cản, không muốn đυ.ng vào người khác.

Lâu ngày mới thành bệnh.

Hề Dung nghẹn ngào hai tiếng, thân thể đã dần dần thả lỏng, tay cậu bởi vì được chạm vào đã trở nên cực kỳ thoải mái, cậu khó có thể làm trái mà chìm đắm trong cảm giác thoải mái này,

Cậu không giãy dụa nữa, đôi tay xinh đẹp cũng không dùng lực, ngoan ngoãn đặt trong lòng bàn tay Lục Thịnh, được bàn tay thon dài của anh ta che lại, tăng diện tích tiếp xúc lên lớn nhất.

“Bất cứ lúc nào cậu muốn như vậy đều có thể gọi điện thoại cho tôi.”

‘Cậu đừng lo lắng, đây là bí mật giữa chúng ta, sẽ không có ai biết.”