Quyển 1 - Chương 17

Bầu không khí có chút xấu hổ, Hề Dung đẩy quyển sách qua một chút, không cẩn thận làm rớt cục tẩy.

Ghế của thư viện trong nhà không nặng không nhẹ, Hề Dung cao một mét bảy tám, tay chân thon dài, lúc cúi xuống nhặt cục tẩy nên góc ghế bị xê dịch mấy phân.

Thư viện vô cùng yên tĩnh, tiếng ghế bị dịch chuyển phát ra có vẻ vô cùng to lớn, cậu cảm giác giống như trường hợp có người đang nhìn mình chằm chằm ở nơi công cộng, Hề Dung cảm thấy khó chịu khắp người.

Đáng sợ hơn là trong nháy mắt cậu cúi xuống nhặt cục tẩy, Lục Phong cũng đang cúi xuống nhặt, cậu gần như không phát hiện, cho đến khi đυ.ng phải mu bàn tay của Lục Phong đang ở bên cạnh cục tẩy thì đã muộn!

Lục Phong không phát ra một tiếng động, cậu cũng cúi xuống nên hoàn toàn không biết.

Ngay sau đó cậu còn phản ứng lớn hơn nữa, Hề Dung giống như bị điện giật lùi về phía sau vài bước, thậm chí còn va lệch cả bàn của thư viện.

Bàn thư viện vô cùng nặng, va một cái đau muốn chết, phần da tiếp xúc với người khác gần như tê dại, chứng sợ tiếp xúc cũng phát tác, hiện tượng đau đớn và bài xích khiến cả người Hề Dung đều nổi lên màu hồng nhạt, cậu khó chịu hít thở thật sâu, trên mặt đã ướt đẫm mồ hôi.

Nước mắt cậu chảy ra không thể kiểm soát.

“Có phải va phải chỗ nào rồi phải không, cho tôi xem một thử!”

Giọng của Lục Phong đã có chút khẩn trương, nhưng cậu ấy vừa đi qua, Hề Dung lại sợ hãi trốn về phía sau.

Thư viện vô cùng lớn, nhưng khoảng cách ở giữa hai giá sách lại không rộng, giữa hai giá sách chật hẹp, Hề Dung lui về phía sau hai bước, cả người bị bao phủ trong bóng tối, chỉ còn nửa bàn tay còn ở ngoài ánh mặt trời, nửa người trên cùng với khuôn mặt xinh đẹp đã bị cái bóng của giá sách che khuất, giống như là đang ở dưới ánh trăng, khuôn mặt trắng như tuyết tựa như ngọc sứ, khi khóc giống như viên ngọc đắt tiền rơi xuống mấy hạt ngọc trai kim cương óng ánh long lanh, cậu khóc lên lặng lẽ không một tiếng động. Nhưng ánh mắt ướt sũng khi nhìn cậu ấy, giống như trân châu kim cương rơi lên đầu quả tim, làm cho người ta run rẩy.

“Tôi làm anh sợ sao?”

Cậu ấy nhớ lại một ít hành động cùng với lời nói của mình, cũng không có khuynh hướng dọa người, khí chất cậu ấy thể hiện bên ngoài cũng là ôn hòa vô hại, làm sao cậu lại sợ hãi đến như vậy.

Lục Phong nín thở, ngữ điệu càng nhẹ nhàng hơn: "Để tôi xem vết thương của anh, có phải bị đυ.ng đau rồi phải không? Có cần phải bôi thuốc…..”

Âm thanh lớn như vậy, nhất định là rất đau.

Đặc biệt là làn da lại Hề Dung trắng như vậy, bị người ta tùy tiện đυ.ng nhẹ một chút sẽ phiếm hồng như vậy có thể tưởng tượng được vết thương của cậu như thế nào.

“..... Tôi không sao.”

Cẩn thận còn nghe ra chút nức nở.

Đã khóc rồi còn nói không sao.

Hề Dung muốn đi ra ngoài, nhưng lúc cậu lùi ra phía giữa hai giá sách lại vừa vặn là góc chết, nếu muốn đi ra ngoài nhất định phải đi qua người Lục Phong.

Ai biết lúc đi qua Lục Phong có kéo cậu lại để xem vết thương hay không.

Nhất định sẽ tiếp xúc thêm lần nữa.

Chứng bệnh của cậu khi phát tác quả thật rất đáng sợ, chứng sợ tiếp xúc da thịt chỉ là mở đầu, sau khi chạm lâu sẽ bộc phát ra một triệu chứng chết người, nói không chừng sẽ mất đi ý thức rồi lại ôm người khác giống như bạch tuộc.

Lần trước...…

Lần trước không biết có khác người như vậy hay không.

Lục Phong nhìn cậu chằm chằm hai giây, đột nhiên bước tới trước mặt cậu.

Cậu ấy cũng không có đυ.ng vào cậu, nhưng khi cậu ấy đi tới thân thể cậu hoàn toàn bị bao phủ, hoàn toàn không thấy ánh mặt trời bên ngoài, cả người Hề Dung đều nằm trong bóng tối do Lục Phong tạo ra.

Rõ ràng là diện mạo lạnh lùng, bề ngoài đẹp trai lại lạnh như băng không dính khói lửa gì, nhưng khi tới gần, hơi thở của cậu ấy lại rất nóng, giống như dã thú hung mãnh có thể phát động công kích bất cứ lúc nào.

Gần như khiến cho Hề Dung gần như không thể thở được.

“Có phải tôi làm anh sợ rồi không?" Giọng nói rất nhẹ, giống như là đang dỗ dành người khác.

Cũng không phải, chỉ là lúc nhặt cục tẩy lên không cẩn thận đυ.ng phải cậu ấy, nhưng trong mắt người bình thường, cậu giống như là người điên phản ứng quá mức.

“Anh…..anh đừng sợ, có đôi khi nhìn tôi tương đối hung dữ, vừa nãy khi dạy kèm cho anh tôi không cẩn thận bắt chước thầy giáo, nếu như anh không thích học thì chúng ta không học nữa được không?"

Anh trai trên danh nghĩa của cậu ấy dường như suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

Anh trai trông có vẻ không thích học.

Nhưng lại rất ngoan.

“Vậy bây giờ anh có thể cho tôi xem anh bị đυ.ng phải chỗ nào không?”

Cậu ấy giống như đang trấn an mèo con đang sợ hãi, muốn nhẹ nhàng bôi thuốc lên vết thương của nó, vốn cậu ấy tưởng rằng bản thân có thể nhìn xem cậu có bị thương hay không, không nghĩ rằng cậu lại phản kháng.

Cậu ấy đưa tay qua, còn chưa chạm vào cậu, đã thấy cậu tránh đi.

Giống như động vào sẽ nhiễm virus vậy.

Trái tim Lục Phong đột nhiên co rút, vội vàng nói: "Có phải cậu lo lắng tôi và những người trong trường bị lây nhiễm virus giống nhau không?"

Lúc này trong thư viện truyền đến tiếng bước chân lạnh lẽo.

Ngay sau đó, một giọng nam trẻ tuổi còn lạnh hơn cả kim loại vang lên.

"Ai cho phép cậu vào thư viện của tôi?"

Hề Dung nhìn đến nơi phát ra âm thanh.

Người đàn ông đeo kính gọng vàng mặc một bộ âu phục đắt tiền, từ trên cao nhìn xuống bên này.

Người đàn ông thân hình cao lớn, chắn hết toàn bộ ánh sáng chiếu vào giữa hai tủ sách, người này cũng có một đôi mắt phượng rất giống mắt của Lục Phong, nhưng dài hẹp hơn sắc bén hơn, cũng lạnh lùng hơn.

Giống như một cỗ máy xinh đẹp.

Lục Phong cuối cùng cũng xoay người, hơi nhíu mày lại có chút không vui: "Không phải anh nói tuần sau anh mới về sao, anh cả?"