Quyển 1 - Chương 15

Phòng bếp phòng ăn trong nhà đều ở lầu một, thuộc về một tòa nhà khác, trang bị đầy đủ, người hầu cũng đứng ở một bên chờ.

Lục Phong rốt cuộc vẫn là người có năng lực, người hầu trong nhà cũng không dám khinh thường cậu ấy, cậu ấy là người thừa kế hợp pháp, nhưng nhìn cậu ấy, có bản lĩnh tranh tài với anh cả, ai biết ai sẽ là người cười đến cuối.

Bánh ngọt vừa ra lò, mùi thơm ngọt ngào tràn ngập toàn bộ nhà bếp, nhìn từ xa vừa có thể thấy bánh ngọt tinh xảo cỡ nào, đã đạt đến loại bánh ngọt do người có tiền đặt làm riêng, thiên phú nghệ thuật của Lục Phong ở phương diện làm bánh ngọt cũng thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Bánh ngọt nóng hổi mới ra lò, một miếng hết một cái, không nhiều lắm, chỉ có sáu cái.

Trà đã pha xong rồi.

Toàn bộ quá trình thể hiện trà nghệ thì Hề Dung không nhìn thấy, cậu đã đến chậm, chỉ thấy một cái đuôi, như nước chảy mây trôi rót trà vào chén trà tinh xảo rồi thu tay lại.

Hề Dung vừa đến là có thể uống.

Lục Phong thản nhiên nở nụ cười: “Anh mau đến đây ăn chút bánh ngọt.”

Giống như một người em trai tốt trong một gia đình hòa thuận,em trai ưu tú lạnh lùng cười mỉm cười dịu dàng. Món bánh ngọt có hình con thỏ rất dễ thương, đã được chia làm ba cái đặt ở trước mặt cậu.

Không có cho người khác, chỉ có mình cậu.

Ai không biết còn tưởng rằng hai anh em cực kỳ thân thiết, sẽ không ai nghĩ đến khi Hề Dung mất ý thức, thế giới trò chơi sẽ dựa theo thiết lập nhân vật điều khiển cậu bắt nạt người ta.

Cũng không nghĩ tới em trai xuất sắc một bên giống như một học sinh ưu tú lại chính nghĩa đi cứu cậu, một bên âm thầm tăng độ thiện cảm cho người chơi.

“Tôi……. đã ăn no rồi.” Ý ở ngoài lời là ăn không vô.

Hề Dung có chút lo lắng.

Nam chính vốn nên chán ghét cậu đột nhiên chuyển thái độ đối với cậu tốt như vậy, ngoại trừ cứu cậu ra, thì về nhà còn làm bánh ngọt cho cậu ăn.

Lại chỉ bày hai phần ăn, rõ ràng là chuẩn bị cho cậu, không có cho người khác.

Nếu chỉ có như vậy thì Hề Dung đã không nghĩ nhiều như vậy, đáng sợ chính là khi cậu bị bắt nạt, Lục Phong lại tăng độ thiện cảm với người chơi.

Lục Phong thu lại ý cười, lộ ra vẻ mặt đau lòng: “Anh vẫn còn chán ghét tôi sao, tôi còn tưởng rằng……”

Đột nhiên giống như trở về cái thời cậu thấy cậu ta giống như một cái bánh bao nhỏ mềm mại đáng thương, lúc bị cậu hất tay ra cũng bày ra vẻ mặt đau lòng giống như lúc này.

Rõ ràng là một người đã cao gần một mét chín, còn cao hơn cậu nửa cái đầu, gương mặt đẹp trai, cộng thêm các loại buff ưu việt, dựa theo thiết lập là một người nhận được rất nhiều người ngưỡng mộ, chưa từng động tâm trước bất kỳ ai, là cậu học sinh giỏi lạnh lùng chỉ chờ người chơi đến chinh phục.

Cậu ấy lạnh lùng như băng không thể đến gần.

Chỉ khi nào yếu thế, giống như bị cậu bắt nạt, làm cho lòng người tan nát.

“Tôi còn tưởng anh đã đối xử khác với tôi.” Lông mi của cậu ấy vừa dài lại thẳng, nhưng khi đôi mắt phượng trong nháy mắt sắp nhắm lại, lại tỏ ra tia hung ác kỳ quái, chỉ là trong chớp mắt lại biến thành bộ dáng hiền lành: “Tôi đã có sự nghiệp của mình , không cần tiếp tục dựa vào nhà họ Luc, hy vọng anh…. có thể để mắt đến tôi một chút.”

Cậu ấy nói như vậy cứ như Hề Dung bởi vì cậu ấy không có năng lực nên khinh thường cậu ấy, bây giờ em trai cố gắng phấn đấu có chút tiền đồ, muốn cùng anh trai cải thiện quan hệ, vì thế làm chút bánh ngọt cho anh trai ăn, không ăn chính là coi thường cậu ấy.

Ý là như vậy phải không?

[Tự mình nghĩ.]

Cậu cũng không hỏi Alpha.

[...]

“Tôi không có ý này…” Đôi mắt Hề Dung nhìn thoáng qua con thỏ nhỏ đặt trước mặt mình mặc cho người ta ăn, luôn cảm thấy có ý gì đó.

Nhân vật sẽ không hạ độc cậu chứ?

[...sẽ không.]

Nghe được lời khẳng định từ Alpha, Hề Dung mới yên tâm ăn.

Nhìn kỹ thì con thỏ nhỏ thật sự đáng yêu không chịu được, mềm mại mập mạp tròn tròn, mỗi một cái đều đáng yêu ngây thơ, nhìn thì không nỡ ăn, muốn để lại trên bàn.

Khi bánh ngọt đến miệng, mùi thơm càng nồng, cậu nuốt một ngụm nước miếng, thật sự thèm mùi thơm đó.

Nhẹ nhàng cắn một miếng, mùi sữa thơm nồng nổ tung trong miệng, cũng không phải quá ngọt, cũng không gây ngán, còn có chút mùi sữa thơm ngát như vậy, hương vị kích hoạt vị giác, ăn vào như muốn nuốt luôn đầu lưỡi.

Con thỏ cũng không lớn, một miếng là có thể ăn hết, ba cái bánh ngọt cũng không nhiều, không đến hai phút cậu đã giải quyết xong.

Vừa nói chỉ ăn một cái nhưng Hề Dung trong nháy mắt đã ăn xong cả ba cái, thậm chí còn len lén liếc mắt về phía cái đĩa của Lục Phong một cái.

Lục Phong cũng đã ăn hết, cái cuối cùng đang cầm trong tay, bắt gặp ánh mắt của Hề Dung, cậu ấy lại tốt bụng đưa miếng bánh qua: “Tôi ăn no rồi, anh có thể giúp tôi ăn hết không?”

“.…….” Mặc dù cậu có chút muốn ăn, nhưng vẫn là quên đi: “Tôi cũng ăn no rồi, cảm ơn, bánh ngon lắm.”

Lục Phong cũng không kiên trì với Hề Dung, giống như nếu Hề Dung nói như vậy, cậu ấy cũng không khách khí ăn hết.

Cuối cùng ngay cả trà cũng không sót lại.

Lục Phong cười nói: “Nếu anh thích ăn, lần sau tôi sẽ làm nhiều hơn một chút.” Cậu ấy dừng một chút: “Ngoại trừ bánh ngọt, tôi cũng còn nhiều món sở trường khác, lúc trước không ở nhà họ Lục thì tôi đều ở một mình, đã nấu thành quen rồi.”

Lục Phong ở trong nhà họ Lục bị xa lánh, chủ yếu là bởi vì “anh trai chính nghĩa” là cậu bắt nạt mới dọn ra ngoài ở.

Hề Dung đột nhiên cảm thấy Lục Phong tăng độ thiện cảm với người chơi là rất bình thường, dù sao cũng cậu ấy cũng bị cậu bắt nạt lâu đến như vậy, trải qua rất nhiều ngày thê thảm, chán ghét cậu cũng đúng.

Hơn nữa lời của Dư Minh Tôn nói, thật sự có thể tin sao?

Cậu thật sự nghĩ không ra Lục Phong muốn lợi ích gì từ trên người cậu, cậu ấy đâu cần phải phí nhiều tâm tư như vậy, nếu muốn cho cậu chết, ngày đó không cứu cậu thì đã đạt được mục đích.

[…] Ngu muốn chết.

Lục Phong thu dọn chén dĩa cực kỳ nhanh, người hầu chờ một bên cũng không phải đến ăn cơm miễn phí, sao có thể để cho thiếu gia dọn dẹp, đã nhanh tay cầm chén dĩa, còn cậu ấy đang lên lầu với Hề Dung.

Thoạt nhìn quan hệ giữa hai anh em đã dịu đi rất nhiều, Lục Phong cũng không phải người nói nhiều, thỉnh thoảng sẽ nói một hai câu.

“Đúng rồi, anh có muốn tôi dạy kèm anh học không?” Cậu ấy rất tự nhiên lấy một quyền sách từ giá sách ở hành lang gấp khúc: “Cuối tuần sau anh cả về nhà, anh cả rất thích những đứa trẻ có thành tích tốt, tôi lúc trước vì thành tích không tốt nên bị anh cả đuổi ra khỏi nhà họ Lục.”

Cậu ấy cười dịu dàng: “Nhưng mà không liên quan, nếu như anh cả vẫn còn không thích chúng ta, anh có thể tính đến việc ra ngoài ở với tôi, anh không biết đó, tôi đã có một căn nhà rất lớn, là loại mà anh thích nhất.”

“Chúng ta đã không cần dựa vào anh cả nữa rồi.”