Chương 25: Thăm dò quỷ phòng bí ẩn

Còn có một điều khiến Ninh Tri hơi kỳ lạ.

Chuyện mà Ninh Tri không nói ra chính là sở dĩ cô có thể trấn định như thế khi đối mặt với tồn tại phi nhân loại như Sài Đao bà bà nguyên nhân là dò từ nhỏ cô đã có thể chất đặc thù, trước lúc mười tuổi cô có thể nhìn thấy những thứ mà người bình thường không thấy.

Năm mười tuổi ấy cô bị bệnh nặng, bà ngoại không biết tìm đại sư từ nơi nào cầu một tấm bùa pha nước cho cô uống.

Sau khi khỏi bệnh, cô không bao giờ nhìn thấy những thứ kia nữa.

Bà ngoại còn nói với cô là đại sư nói mệnh cô sống lâu trăm tuổi, sao có thể chết oan chết uổng trong vòng bảy ngày được.

Dường như Quan Tuyển chỉ vào phó bản hai ba lần, hiểu biết có hạn, Ninh Tri ghi nhớ Vân Trung Thành mà anh ta nói, quyết định sau này có cơ hội lại tìm tòi nghiên cứu tin tức ẩn giấu trong đó.

Ninh Tri lập tức nói: “Lục soát tầng một tầng hai không tìm được chìa khóa, chỉ còn lại tầng hầm ngầm chưa đi qua.”

Thanh Lan giật mình: “Đúng vậy, còn có tầng hầm ngầm nữa.”

Lúc kiểm tra nhiệm vụ phó bản, cô bé thấy chú thích nói lần đầu tiên tiến vào được cho một tờ bản đồ phó bản lần này, bởi vì cô bé đi theo Ninh Tri, người thoạt nhìn rất quen thuộc với hoàn cảnh này, còn cô bé thì không, lại không thấy cửa vào tầng hầm ngầm, cô bé vẫn luôn không nghĩ tới.

Quan Tuyển lộ rõ vẻ nghi hoặc: “Có tầng hầm ngầm?” Sau đó anh ta nhanh chóng nhớ tới cái gì đó: “Bản đồ phó bản tặng cho người mới?”

Ninh Tri chắc chắn nói: “Ừ, trò chơi này còn rất chiếu cố người chơi mới.”

Đối với việc này Quan Tuyển chỉ muốn cười ha hả.

Phó bản này chỉ có một tòa biệt thự, trên dưới có ba tầng, cơ cấu đơn giản, có bản đồ hay không thật ra cũng không quan trọng, anh ta nghe người chơi cũ nói từng đi qua tòa thành thời Trung Cổ, đại viện nhà cao, rừng sâu núi hoang thậm chí huyệt mộ ngầm... Thật sự là dù cho có bản đồ cũng tìm không thấy.

Ninh Tri nóng lòng muốn thử: “Tốc chiến tốc thắng đi, mọi người cứ ở đây trốn đi, tôi xuống tầng hầm xem sao.”

Thanh Lan có chút lo lắng hỏi: “Chị đi một mình có sao không?”

“Yên tâm, tôi sẽ không để Sài Đao bà bà phát hiện.” Ninh Tri nói xong trả lại bao thanh cay: “Tôi còn mang theo vũ khí bí mật.”

Cái thùng giấy kia cô cũng thuận tay nhét vào trong ô vuông tùy thân, lúc cần dùng thì lấy ra, thuận tiện mau lẹ.

Một căn hầm nho nhỏ, đi nhiều người như vậy ngược lại dễ làm Sài Đao bà bà chú ý, Vu Văn Tĩnh không mở miệng, định ở lại thư phòng.

Cô ấy nhìn ra được, Ninh Tri thật sự không cần bọn họ lo lắng.

Tầm mắt Quan Tuyển đảo qua vài giây, xoa mi tâm đứng dậy: “Tôi đi với cô.”

Ninh Tri: “Diện tích tầng hầm không lớn cũng không xa, tôi đi một mình là được, sẽ quay lại ngay, không cần thiết.”

Bốn mắt nhìn nhau, Quan Tuyển ho nhẹ một tiếng: “Tôi có lý do không thể không đi.”

“Tùy anh.”

Ninh Tri không sao cả.

Có đi hay không là tự do của người ta, cô sẽ không quản, huống chi Quan Tuyển cũng không phải cô gái nhỏ như Thanh Lan cần người an ủi chăm sóc.

Sau khi đánh giá thực lực của Sài Đao bà bà, Quan Tuyển ung dung hơn nhiều.

Đây nói thế nào cũng chỉ là phó bản tân thủ, sức chiến đấu của Boss sẽ không quá mạnh mẽ, bọn họ tìm manh mối lâu như vậy đã có kinh nghiệm trốn, thuận lợi đi xuống tầng một tìm được cửa vào tầng hầm ngầm phía sau cửa phòng kiểu nửa mở.