Chương 24: Thăm dò quỷ phòng bí ẩn

Không giống Ninh Tri và Vu Văn Tĩnh, một người đang chuẩn bị ngủ bị kéo vào, chỉ mặc váy ngủ đơn bạc cầm theo điện thoại di động, đêm hôm khuya khoắt quả thực làm cô lạnh muốn chết, người kia thì mặc lễ phục dạ hội, túi xách cũng chưa kịp lấy, cũng chỉ có điện thoại di động.

Thanh Lan có chút ngượng ngùng nói: “Em đang trên đường tan học về nhà thì đột nhiên bị kéo vào đây, vừa lúc đang đeo balo trên người.”

Cô bé nói xong gỡ balo xuống, lấy mấy túi đồ ăn vặt từ bên trong ra.

Ninh Tri chọn một gói thanh cay có in hiệu ứng nổ mạnh “Siêu cay”, cảm thấy cay có thể chống được lạnh.

Thanh Lan còn tri kỷ đưa tới một hộp nước cam.

“Lại nói.” Mắt thấy các cô đột nhiên đổi phong cách, Quan Tuyển bỗng nhiên sâu kín nói: “Các cô chắc là không biết tiêu chuẩn chọn người chơi của trò chơi trốn thoát này đúng không?”

Ba người Ninh Tri, Vu Văn Tĩnh và Thanh Lan nhìn nhau sau đó nhất trí lắc đầu.

“Tiêu chuẩn chọn lựa là người sẽ chết oan chết uổng trong vòng bảy ngày.” Quan Tuyển quay đầu nói với Vu Văn Tĩnh: “Truyền thuyết kinh dị cô ấy nói cô chưa từng nghe qua là chuyện rất bình thường, bởi vì có thể các cô đến từ không gian khác nhau.”

Ý của anh ta rất rõ ràng, năng lực của trò chơi lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng của mọi người, người chơi từ không gian khác nhau gần như bị cuốn vào cùng một lần.”

Thanh La sợ ngây người: “Nói cách khác nếu như không tiến vào trò chơi, trong vòng bảy ngày em sẽ chết?”

“Nghe nói là như vậy.”

Quan Tuyển nói: “Chỉ cần không ngừng vào phó bản và sống sót, tương đương với kéo dài tuổi thọ, mặt khác sau khi thông quan trò chơi còn có thể có phần thưởng tiền mặt, đều là tiền tệ thông dụng trong thế giới hiện thực của các cô, có vài người ở trong phó bản như cá gặp nước, thậm chí gần như không muốn rời khỏi.”

Mỗi người trong ba người ai cũng có mối quan tâm riêng.

Ninh Tri bắt được chữ mấu chốt: “Phần thưởng tiền mặt?”

Vu Văn Tĩnh như có điều suy nghĩ: “Kéo dài tuổi thọ?”

Mắt Thanh Lan lấp lánh: “Có thể rời khỏi?”

Quan Tuyển gật đầu nhấn mạnh: “Đây chỉ là phó bản tân thủ, chờ các cô thông quan trở thành người chơi chính thức sẽ có tư cách truyền tống đến Vân Trung Thành, điều nên biết tự nhiên sẽ biết.”

Ninh Tri lặng lẽ thu lại bao thanh cay đang chuẩn bị xé ra: “Không phải là một trò chơi kinh dị thôi sao, tạm thời chơi một chút đi.”

Nhắc tới cũng kỳ lạ.

Từ khi không hiểu sao xuất hiện trong căn phòng quỷ dị kia, Ninh Tri chưa từng có cảm xúc “sợ hãi”.

Người bình thường gặp phải tình huống không thể tưởng tượng nổi như vậy, như Thanh Lan hay Trương Xuyên chẳng hạn, dù gì cũng nên có chút tâm lý sợ hãi, không biết sẽ đối mặt với cái gì, sẽ lo lắng thấp thỏm mới là phản ứng bình thường.

Dù sao điều không biết mới là đáng sợ nhất.

Nhưng cô không có.

Dù là trước hay sau khi phát hiện cốt truyện phó bản trò chơi này có chút quen thuộc, cô đều không có một chút cảm xúc sợ hãi nào.

Trốn ở trong thùng giấy nhìn thấy Sài Đao bà bà lần đầu tiên, suy nghĩ trong lòng cô lại là thật xấu xí.