Chương 11: Bánh trung thu chân mây và canh đậu xanh

Bản tóm tắt:

"Không, không, sư huynh, đừng đánh ở bên ngoài." Ôn Khách Hành vô cùng lo lắng, "A Hành, A Hành không nên nói sư huynh có vị đắng. A Hành nếm sai, để đệ nếm lại một lần nữa. Đệ Lần này luôn có thể nếm thử. Nếm thử đúng hương vị."

Ghi chú:

Tác giả: Đời này tôi không muốn nhìn thấy mấy quả thận cừu nữa

Văn bản chương

Khi Chu Tử Thư tỉnh lại thì đã thu dọn đồ đạc sạch sẽ, thuyền vượt sông Chiết Giang, tiến vào sông Nguyên Thủy, Chu Tử Thư đi đến mũi tàu, nhìn lòng bàn tay đang chèo thuyền của Ôn Khách Hành, quả nhiên, nó chuyển sang màu đỏ.

Anh và Ôn Khách Hành đều là người luyện kiếm, trên tay có chút vết chai, tuy nhiên chèo thuyền và cầm kiếm lại không giống nhau, cũng cần phải sao cho thuận sóng thuận gió mà chèo thuyền.

"Nếu ngày mai còn có gió ngược, ta liền lên bờ ở lại một hai ngày." Chu Tử Thư đau lòng không nói ra được lời nào, nhưng dù sao anh cũng có đủ thời gian trong hai mươi ngày, từ Côn Châu đến Nhạc Dương đều là con đường chính, và anh đang đi trên con đường vào ngày thứ mười bảy. Có đủ ngày, và một khoảng thời gian ở giữa được dành để nghỉ ngơi.

Anh giúp Ôn Khách Hành vuốt thẳng chiếc cổ áo màu đỏ sậm của mình, Ôn Khách Hành lập tức cười lớn, Chu Tử Thư hỏi điều gì khiến cậu vui vẻ như vậy.

"Đệ hạnh phúc mỗi ngày khi ở cùng với A Nhứ."

Chu Tử Thư lẩm bẩm câu gì đó, đang định đi vào khoang thuyền, sức lực còn chưa hồi phục, cũng không muốn đứng ở mũi tàu nhìn mặt nước, Ôn Khách Hành ngăn lại, nhờ sư huynh xoa đùi cho mình.

"Đệ làm sao vậy? Luyện Lưu Vân Cửu Cung Bộ có bị căng như vậy không?" Chu Tử Thư từ trong quần áo lấy ra một bình dầu thuốc, chuẩn bị vén áo choàng của Ôn Khách Hành lên xem chuyện gì xảy ra.

"Vừa rồi... Gót chân và mắt cá chân của sư huynh đã bị lực quá mạnh móc vào đùi của Đệ, toàn bộ chỗ đó đều có màu xanh."

Nghĩ đến cử chỉ đó, mặt Chu Tử Thư đỏ lên, anh ôm Ôn Khách Hành về phía mạn thuyền bôi thuốc, đùi Ôn Khách Hành quả thực có màu xanh, trong lúc bôi thuốc, Chu Tử Thư nhớ tới món bánh trung thu chân mây Ôn Khách Hành mang theo.

"Đệ thì làm việc tốt rồi, lại còn phàn nàn ta có vị đắng." Chu Tử Thư dùng tay nhúng dầu thuốc vỗ vỗ mông Ôn Khách Hành, "Chờ một chút, buổi tối ta sẽ dạy Đệ một bài học."

Tiểu Hồ Ly ban đêm không neo thuyền, Chu Tử Thư kéo Ôn Khách Hành tới mũi thuyền, vén quần áo lên, cởi thanh kiếm mềm, lộ ra một phần eo trắng như tuyết.

Chu Tử Thư sờ vào eo Ôn Khách Hành, Ôn Khách Hành cảm thấy ngứa ngáy, co rút lại, vòng eo này tuy mỏng nhưng lại rất rắn chắc, cho dù khi Chu Tử Thư cưỡi lên Ôn Khách Hành, Ôn Khách Hành đôi khi cũng sẽ lợi dụng Chu Tử Thư chủ động. Ngay khi thắt lưng của Chu Tử Thư tác dụng lực đã rơi vào người Ôn Khách Hành, anh chỉ có thể để Ôn Khách Hành chơi đùa với thắt lưng của mình, thúc vào dương v*t của anh một cách nhanh chóng và mạnh mẽ.

"Sư đệ, đệ có biết mình sai không?" Chu Tử Thư cầm mái chèo, sử dụng vài chiêu võ, anh dùng đầu mái chèo đánh vào mông Ôn Khách Hành, âm thanh rõ ràng đến mức cả hai người đều có thể nghe được. Và nghe rõ ràng trong đêm tĩnh lặng.

Ôn Khách Hành bị đánh nóng bừng bừng, rưng rưng nước mắt nhìn Chu Tử Thư: "Sư huynh, vào trong rồi đánh đệ đi nhé. Nếu có thuyền đêm đi ngang qua, người khác nhất định phải nhìn thấy."

"Vậy đệ nhìn thấy họ thì thế nào? Thân là sư huynh, ta dạy dỗ đệ là đương nhiên." Chu Tử Thư buông mái chèo, dùng nội lực trong lòng bàn tay đánh vào mông Ôn Khách Hành.

"Không, không, sư huynh, đừng đánh ở bên ngoài." Ôn Khách Hành vô cùng lo lắng, "A Hành, A Hành không nên nói sư huynh có vị đắng. A Hành nếm sai, để đệ nếm lại một lần nữa. Đệ lần này luôn có thể nếm thử lại Nếm thử đúng hương vị."

Vừa nói, Ôn Khách Hành vừa dùng miệng chạm vào áo choàng của Chu Tử Thư, dùng răng cắn chặt thắt lưng quần xuyên qua áo choàng, đây không phải là dấu hiệu thừa nhận sai lầm của mình, Chu Tử Thư vừa tức giận vừa buồn cười, liền đánh Ôn Khách Hành mấy cái. Nhiều lần hơn, tiếp theo, sư huynh đánh vào mông cậu sư đệ cho đến khi nó sưng lên một chút rồi mới buông ra.

Qυầи ɭóŧ của Chu Tử Thư bị Ôn Khách Hành dùng môi và lưỡi cởi ra, dương v*t lúc này đang bị Ôn Khách Hành nuốt vào trong miệng. Ôn Khách Hành nuốt nước miếng rất nhanh, lưỡi lăn đến đâu đều phát ra tiếng nước bọt lẫn chất nhầy, đặc biệt là rõ ràng vào ban đêm.

"Lần sau đi chơi với huynh, đừng mang theo nhiều bánh trung thu Chân Mây như vậy. Trên đường đi đệ có thể mua bất cứ thứ gì đệ muốn ăn. Những nơi khác nhau có nhiều món khác nhau, đệ có thể thử món gì đó mới." Chu Tử Thư quét mắt nhìn Ôn Khách Hành từ dưới lên trên, mông được Ôn Khách Hành ôm vào một cách bất ngờ khi A Hành chuẩn bị trả lời, Ôn Khách Hành lo lắng đến mức tai cáo của cậu ấy bật ra, vì vậy Chu Tử Thư rút dương v*t ra khỏi miệng của Ôn Khách Hành và hôn vào tai.

"Sư phụ nói, Sư Huynh đi đường luôn ăn một ít đồ khô. Đệ nghĩ, đệ nghĩ bánh trung thu chân mây bao giờ cũng tốt hơn đồ khô còn để no bụng..." Ôn Khách Hành hai mắt đỏ hoe, "Mật ong- Lần trước dưa bưởi và đậu xanh, bánh mì lòng đỏ trứng A Nhứ nói ngon nên đệ đã chuẩn bị sẵn, nhưng hơi ngọt quá, nếu huynh giận thì cứ ăn một ít bột đậu xanh sẽ hạ nhiệt."

Khi hắn thực sự tỏ ra ủy khuất, Chu Tử Thư không khỏi lập tức kéo Ôn Khách Hành đứng dậy, đi theo sức lực của Ôn Khách Hành đi vào trong khoang thuyền.

***

Thật sự không biết ai tức giận hơn, mấy ngày trước bọn họ đang nướng thịt cừu ngoài đồng, Ôn Khách Hành nhất quyết đòi ăn thử thận cừu, Chu Tử Thư nghĩ có mùi tanh nên không ăn, nhưng Ôn Khách Hành lại quyết định ăn thử, ăn được một nửa, hắn cảm thấy toàn thân nóng bừng, tai cáo vểnh lên, cả con cáo đều bối rối, Chu Tử Thư quấn hắn trong chiếc áo choàng có mũ trùm đầu, sáng hôm sau cổng thành vừa mở ra, Chu Tử Thư nhanh chóng tìm thấy một quán trọ. Thuê một phòng trong đó.

dương v*t của Ôn Khách Hành sưng tấy đến phát đau, lại làm người đau đến mức có thể kêu lên, Chu Tử Thư đành phải tự mình bôi trơn trước khi cưỡi, nó sưng tấy đến mức khó nhét vào. Ôn Khách Hành vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Chu Tử Thư đành ôm giữ người, amh chỉ có thể ngả người ra sau, dùng điểm sau lưng để nuốt dương v*t. Chu Tử Thư chống khuỷu tay lên mép giường, ấn huyệt đạo của mình lên đầu khất của Ôn Khách Hành, khiến sư đệ lập tức xuất tinh hai lần, thắt lưng đau nhức, Ôn Khách Hành cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Đuôi của Chu Tử Thư đầy những đốm t*ng trùng.

Anh không còn cách nào khác đành bị Ôn Khách Hành đâm vào từ phía sau, đầu đuôi cũng ngậm trong miệng, Ôn Khách Hành đang sung muốn chết thậm chí còn liếʍ tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra từ lỗ nhỏ và Cái đuôi của Chu Tử Thư nhìn thật hỗn loạn.

Cho dù là ở trong thời kỳ chịu lửa, cái đuôi của Ôn Khách Hành cũng không hề nhàn rỗi, chóp đuôi của nó không ngừng khám phá điểm sau của Chu Tử Thư, Chu Tử Thư đang nằm trên giường ôm lấy hắn đâm ra đâm vào mấy cái, không kiềm chế được bản thân, Chu Tử Thư cũng vậy, tức giận liếʍ dương v*t của sư đệ mình, đến lúc khó chịu mới lật người cưỡi lên.

Chu Tử Thư lúc này bắt đầu thắc mắc, thận cừu không phải là thuốc kí©ɧ ɖụ© mạnh nên sao lại có tác dụng như vậy đối với cáo.

Chu Tử Thư đoán Ôn Hổ Hành có thể khó chiệu, liền yêu cầu quán trọ hai canh giờ một lần mang canh đậu xanh tới, Ôn Khách Hành được cho ăn canh đậu xanh hai ngày, vừa đắng lại không thêm đường.

Chu Tử Thư chăm sóc đệ đệ đến mức thắt lưng gần như muốn gãy làm đôi, cuối cùng chỉ có thể dang rộng hai chân nằm trên giường, để hai chân đặt lên đùi Ôn Khách Hành, vật ở giữa hai chân Ôn Khách Hành lúc này đỏ bừng. Nó lớn đến nỗi cái lỗ căn bản không thể chứa thêm được thứ gì, dương v*t của Ôn Khách Hành vừa di chuyển ra ngoài, một khối chất lỏng màu trắng sẽ từ trong lỗ nhỏ chảy xuống. Chu Tử Thư không muốn lo lắng mình đã nuốt bao nhiêu tϊиɧ ɖϊ©h͙, ngoại trừ lúc anh đi ra cửa lấy canh đậu xanh chỉ với áo choàng bên trên, phía dưới lỗ nhỏ trống trơn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ không ngừng chảy xuống.

Kiểu bắn tinh này không thể khiến sư đệ bắn trượt, không biết con cáo đỏ lớn lên ở núi Thanh Nhai bằng cách nào.

- -- Còn Tiếp ---